TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 351 Thật là đáng sợ

 

Tuy nhiên, mười hai cung Hoàng Đạo, bao gồm tất cả các chiến binh, không hề có một chút lo lắng, thậm chí còn không có ý định tiến lên giúp đỡ. 

Bởi vì bọn họ đều biết rõ một điều rằng: nếu dám động đến chiến thần Tu La, kết cục sẽ chỉ nhận lại được một chữ: Chết! 

Giang Sách không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ duỗi một tay ra sau lưng. 

Anh tóm lấy bánh xe của chiếc mô tô kia chỉ bằng một tay to lớn, chiếc mô tô cũng lập tức dừng lại. 

Bánh xe không thể di chuyển được nữa, nó đã bị một tay Giang Sách nắm chặt. 

Người đàn ông lái xe chết lặng. 

Đây là chuyện một con người có thể làm được ư? Phải dùng bao nhiêu lực mới có thể chặn được chiếc mô tô đang lao đến với tốc độ cực cao chứ? Ngay cả bánh xe cũng không dịch chuyển được. 

“Quái vật, người này là quái vật!” 

Ngón tay của Giang Sách bỗng nhiên dùng lực, bịch bịch vài tiếng, lốp xe đã bị tháo ra. 

Ngay sau đó, cánh tay của Giang Sách dùng sức nâng chiếc xe máy và đập mạnh về phía nền bê tông, cả người và chiếc xe đều bị bay ra ngoài, chiếc xe máy đè lên chân đối phương, hai chân coi như bỏ. 

Người ở mặt trận Sương Mù Đỏ nhìn nhau, không thể tin được đây là điều mà con người có thể làm được. 

Nhưng Giang Sách đã làm được. 

Đinh Mộng Nghiên cũng rất ngạc nhiên, hóa ra chồng mình lại có sức mạnh như thế này? Sớm biết như vậy đã không cần phải sợ hãi rồi. 

Nhìn thấy Giang Sách giống như không dùng chút sức nào nhưng lại khiến người khác không thể cử động được. 

Giang Sách xua tay: "Tôi không muốn nhìn thấy nhóm người này nữa, giải quyết họ đi." 

Lập tức Thiên Hạt của mười hai cung hoàng đạo đã đi đến. 

Không đợi anh ta động thủ, Kim Ngưu đã đi ra ngăn Thiên Hạt lại, cười ha hả nói: "Nếu anh. động thủ thì đám người này thật sự không sống nổi đầu, đầu năm mới thấy máu không tốt, hay là để tôi xử lý đi?" 

Thiên Hạt vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, anh ta không nói lời nào, lùi vài bước sau đó biến mất. 

Kim Ngưu bẻ bẻ tay, cười lớn đi về phía mấy người kia, lâu lắm rồi anh ta không đánh nhau, thật nhớ nhung những ngày tháng đánh đấm trước kia. 

Thật vất cả mới có cơ hội này, sao anh ta có thể bỏ lỡ chứ? 

Nhìn thấy Kim Ngưu cao hơn hai mét, cánh tay còn dày hơn vòng eo của người bình thường bước tới, trong lòng Giả Chiến tuyệt vọng, loại người to lớn này không chỉ có thân thể cường tráng mà kỹ thuật chiến đấu cũng rất cao. 

Một tên côn đồ như ông ta thì sao có thể đánh lại? 

Còn chưa kịp phản ứng thì Giả Chiến đã thấy Kim Ngưu lao tới trước mặt, mạnh mẽ dùng tốc độ ánh sáng đánh lên bụng của Giả Chiến. 

Cảm giác này giống như bị một chiếc xe tải đâm thẳng vào bụng. 

Đau vô cùng! 

Giả Chiến xoay người trên không hai lần, sau đó hung hăng ngã vào mép bồn hoa, chỉ một đấm đã khiến ông ta trở thành người tàn phế. 

Sức mạnh này vô cùng khủng khiếp. 

Trong mười hai cung hoàng đạo, chắc chắn Kim Ngưu đứng đầu về sức mạnh. 

Mạnh mẽ và bất khả chiến bại! 

Một đấm dùng toàn lực. 

Hai tay của Kim Ngưu trời sinh đã mạnh mẽ, cứ hết quyền này đến quyền khác, hơn hai mươi người ở mặt trận Sương Mù Đỏ đều bị hạ gục trong vòng mười giây, từng người một nằm trên mặt đất. 

Một số co giật, một số sủi bọt, và một số trực tiếp bất tỉnh. 

Chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn. 

Đây còn là Kim Ngưu đã tránh đánh vào những chỗ chí mạng, nếu không hai mươi người sẽ không chỉ đơn giản là đau, một đấm cũng có thể giết chết bọn họ! 

Dù sao cũng sắp đến tết, đây cũng là một xã hội được cai trị bởi pháp luật, không phải là một chiến trường ở Tây Cảnh. 

Có thể không giết người thì càng tốt. 

Kim Ngưu trông có vẻ lỗ mãng, nhưng thực ra suy nghĩ vô cùng sáng suốt. 

Sau khi đánh xong, Kim Ngưu vươn vai vài cái rồi nhìn quanh, sau đó gật đầu hài lòng. 

"Lão đại, được rồi chứ?" 

Giang Sách nhìn những người trên mặt đất rồi nhẹ nói: "Những người khác đều đi đi, Kim Ngưu ở lại trông chừng mấy người này, để bọn họ xử lý sạch hiện trường đi, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của công viên." 

"Nếu lần sau tôi đến xem nơi này bị hỏng chỗ nào, Kim Ngưu, cậu lại giúp tôi thêm một lần nữa là được." 

Sau khi nghe điều này, người của mặt trận Sương Mù Đỏ khóc không ra nước mắt. 

Người nào còn có thể động đậy thì nhanh chóng đứng dậy thu dọn, lau chùi từng thử một, không dám lơ là chút nào. 

Thật là đáng sợ, bị đánh có một lần đã mất nửa cái mạng, còn muốn đánh thêm lần nữa sao? 

Thêm lần nữa chắc chắn sẽ không sống nổi nữa! 

Nhìn những người đó run lên vì sợ hãi, Đinh Mộng Nghiên cười thầm, đám người này vừa rồi trông dọa người như thế mà bây giờ lại trông rất buồn cười thế này. 

Nghe thấy tiếng cười của Đinh Mộng Nghiên, trái tim Giang Sách khẽ run lên. 

Đọc truyện chữ Full