Đinh Mộng Nghiên bất đắc dĩ cười khổ rồi tiện thể ngồi lên xe.
Tay Đinh Mộng Nghiên vừa chạm vào vô lăng, trong lòng đã hiện lên hai chữ: Thoải mái!!!
Cảm giác lái xe mới chạy trên đường thật sự sung sướng đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, không thể không nói món đồ đắt trên thế giới này đều có nguyên lý đắt tiền của nó.
Xe năm nghìn vạn sẽ tốt hơn xe năm mươi vạn.
Mới đầu trong lòng Đinh Mộng Nghiên còn cảm thấy rất khó chịu, tốn nhiều tiền mua xe như vậy, chẳng phải đang phung phí à?
Nhưng sau khi lái xe rồi, cô mới ý thức được niềm hạnh phúc mà Ferrari năm nghìn vạn mang tới thật khó mà tưởng tượng được, một khi cô đã lái xe rồi thì chẳng muốn ngừng lại, hơn nữa còn ước gì sống cả đời ở trên xe.
Giang Sách ngồi trên ghế phụ nhìn dáng vẻ vui sướng của Đinh Mộng Nghiên, trong lòng anh cũng vui theo.
Xem ra món quà này khiến Đinh Mộng Nghiên rất vui vẻ.
Trong lúc đang chạy xe thì điện thoại Giang Sách bỗng đổ chuông.
Reng reng…
Anh tiện tay lấy ra xem, là Trình Hải bên Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gọi tới.
Chú Trình ư?
Giang Sách sửng sốt một lát, đã rất lâu rồi anh không đi tới Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, về cơ bản toàn bộ công việc ở đó đều giao cho Trình Hải quản lý.
Bây giờ ông ấy gọi tới là vì công ty đã xảy ra chuyện rồi ư?
Cuộc gọi được kết nối.
“A lô, chủ Trình, chú tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cậu cả, không ổn rồi, cậu mau tới ven bờ Tây Giang một chuyến đi, xảy ra chuyện rồi.”
Ven bờ Tây Giang là nơi cực kỳ nhạy cảm.
Bởi vì ngôi mộ của Giang Mạch đang nằm ở đó.
Nơi đó cũng được giao cho nhà họ Đinh tiến hành phá dỡ cải tạo, theo lý mà nói thì không nên xảy ra sự cố gì mới đúng chứ?
Chuyện liên quan đến ngôi mộ của em trai Giang Mạch, dù là người luôn bình tĩnh như Giang Sách cũng bắt đầu hơi sợ hãi, anh sợ sẽ xảy ra chuyện không hay nào đó.
Anh hỏi vào vấn đề: “Chú Trình, chủ cử nói thẳng đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Haizzz..”
Đầu dây bên kia im lặng đến nửa phút rồi Trình Hải liên tục thở dài.
Mỗi lần ông ấy định mở miệng nói ra mọi chuyện thì lại nuốt xuống.
Nhưng càng là vậy thì càng khiến người khác sợ hãi.
Cuối cùng Trình Hải lấy can đảm nói: “Mộ của cậu hai… bị, bị…”
Tim của Giang Sách hoàn toàn thắt lại: “Mộ của Giang Mạch làm sao?”
“Mộ của cậu hai bị người ta đào lên rồi!!!”
Bùm!!!
Trong đầu của Giang Sách như có một vạn tia sét nổ vang.
Em trai chết thảm như vậy, thậm chí sau khi chết còn bị người khác đào mộ, đây đúng là thất bại của người làm anh trai như anh.
Là ai?
Là ai đã làm chuyện này?
Giang Sách siết chặt nắm đấm không ngừng vang lên tiếng răng rắc, ánh mắt cũng đỏ ngầu.
Cả người bao trùm sát ý.
Đinh Mộng Nghiên ở bên cạnh cũng cảm nhận được nỗi sát ý nồng nặc, tâm trạng vui sướng nhất thời tan biến, cả người ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói một câu.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay.”
Anh cúp máy.
Giang Sách cất điện thoại vào túi rồi cố gắng kiềm nén lửa giận: “Em lái xe đến ven bờ Tây Giang một chuyến”
Dù nghe giọng điệu có vẻ bình thản, nhưng dưới sự bình thản đó là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Đinh Mộng Nghiên không dám hỏi gì nhiều, đây là lần đầu tiên Giang Sách trở nên đáng sợ
như vậy.
Đến bây giờ cô mới ý thức được bản chất người đàn ông của mình vẫn là một quân nhân, là người đàn ông liếm máu trên lưỡi đao.
Ba mươi lăm phút sau, xe đã ngừng lại.
Giang Sách mở cửa bước xuống xe ngay, anh đi về phía phần mộ, Đinh Mộng Nghiên cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người một trước một sau đi tới phần mộ.
Trình Hải đã sớm canh chừng ở bên cạnh.
Vừa đi tới gần ngôi mộ, cảnh tượng trước mắt khiến người khác nhìn mà phát hoảng.
Chỉ thấy bia mộ bị người khác đập vỡ thành mấy mảnh, toàn bộ phần mộ đều bị đào lên, hộp tro cốt ở bên trong cũng biến mất dạng, hiện trường là một mớ hỗn độn.
Giang Sách càng siết chặt nắm đấm.
Bây giờ Đinh Mộng Nghiên mới hiểu rõ tại sao Giang Sách lại tức giận như vậy, em trai anh đã chết rồi còn bị sỉ nhục thế này, chắc chắn đây là chuyện mà Giang Sách khó có thể chấp nhận.
Trình Hải nói: “Sáng nay tôi nhận được điện thoại tiừ một số lạ, người đó bảo tôi tới phẩn mộ cúng bái, tôi còn không hiểu tại sao. Đến khi tôi tới rồi mới và lẽ hàm ý của đối phương.” “Đối phương còn nói gì nữa không?” Trình Hải lắc đầu: “Hết rối. “Người đó có đôi tiên không?” “Không có.”