Tồn Tại Ngôn lườm hắn ta.
“Cái đầu heo của anh chỉ biết mai phục mai phục.”
“Tôi đã điều tra thực lực của Giang Sách rồi, anh ta không dễ giải quyết triệt để như vậy, hơn nữa thuộc hạ của anh ta có thể dựa theo định vị trong điện thoại tìm đến đầu con hẻm, rồi dễ dàng tập hợp lại diệt gọn đám người mai phục.”
Tôn Tại Ngôn tiếp tục nhìn về phía màn hình rồi cười khẩy: “Với lại có một câu nói đánh một tiếng trống làm tăng dũng khí, đánh tiếng thứ hai tinh thần suy giảm, đánh tiếng thứ ba dũng khí hao tận. Lần đầu tiên Giang Sách tới khách sạn với khí thế hùng hổ nhưng lại vồ hụt, bị tạt một gáo nước lạnh. Lần thứ hai là một mình đi tới căn nhà nhỏ, trong lòng dâng lên dục vọng chiến đấu nhưng lại bị vồ hụt lần nữa.”
“Dục vọng chiến đấu của con người có hạn, vồ hụt mấy lần liên tiếp sẽ không ngừng tăng lửa giận, khiến anh ta mất bình tĩnh và phán đoán”
“Bây giờ trong lòng Giang Sách chỉ còn vẻ nôn nóng.”
“Đánh tiếng thứ hai tinh thần suy giảm, đánh tiếng thứ ba dũng khí hao tận. Vô hụt hai ba lần liên tiếp đã “hao mòn” Giang Sách. Cộng thêm toàn bộ thiết bị định vị trên người anh ta đã bị tịch thu, bây giờ anh ta đã là cả trong chậu có thể giết chết bất cứ lúc nào.”
Tôn Vĩnh Trinh không còn cảm giác gì nữa, luôn cảm thấy hình như Tôn Tại Ngôn đang nói hươu nói vượn.
Nhưng Tây Môn Tuấn ở bên cạnh lại nghe đến mức lạnh sống lưng.
Nếu đổi thành anh ta điều khiển bố cục thì cùng lắm sẽ ra tay ở lần thứ hai, anh ta có thể tưởng tượng được kết quả, chắc chắn sẽ bị Giang Sách giết ngược lại lần nữa.
Đây cũng là nguyên do Tây Môn Tuấn luôn thua Giang Sách.
Hãy nhìn Tôn Tại Ngôn mà xem.
Rõ ràng đã nắm giữ ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn có thể bình tĩnh phán đoán, giải quyết hết chỗ trở mình từ cơ thể đến tâm lý của đối phương rồi mới tiến hành chèn ép đối phương.
E rằng bây giờ Giang Sách đã sốt sắng như kiến bò trên chảo nóng, đầu óc đã sớm không còn rõ ràng nữa.
Đúng như những gì Tôn Tại Ngôn đã nói.
Có thể giết chết Giang Sách bất cứ lúc nào.
Trong lòng Tây Môn Tuấn thầm bội phục, bàn về mưu kế tâm cơ, quả thật Tôn Tại Ngôn cực kỳ lợi hại.
Ting…
Đèn đỏ trên màn hình bỗng phát sáng rồi cánh cửa sắt từ từ mở ra.
Tôn Tại Ngôn cũng không quay đầu lại nói: “Con mồi cắn câu rồi, Tây Môn, anh có thể đi thu lưới được rồi.”
Cửa sắt kho nhà xưởng mở ra.
Một mình Giang Sách đi vào nhà kho, có bảy tám người đàn ông cao to lực lưỡng ngồi trên ống thép xếp chồng ở hai bên, mỗi người đều cầm một con dao găm sắn bén.
Đây đều là những cao thủ siêu cấp trăm người chọn một, là nhóm xuất sắc nhất được tuyển chọn tỉ mỉ trong tất cả thuộc hạ của Tôn Vĩnh Trinh.
Giang Sách bước đi trong không gian rộng rãi ở chính giữa, mấy người đàn ông lực lưỡng ở hai bên đều nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt sắc bén, cảm giác đó giống như diều hầu đang nhìn chằm chằm vào con thỏ con.
Nếu đổi thành người bình thường, đừng nói là bước đi trong những ánh mắt này, cho dù đứng im bất động cũng sớm sợ tới mức hai chân trở nên mềm nhũn ngồi bệch xuống sàn.
Anh có thể không sợ hãi trước những đôi mắt sắc bén này, điều này chứng tỏ thực lực của Giang Sách đã đạt tới một trình độ nhất định.
Cuối nhà kho là một xe thang điện nâng người.
Trong giỏ nâng của xe thang điện, một người đàn ông mặc vest mang giày da đeo mắt kính gọng vàng đang đứng đó.
Đó chính là Tây Môn Tuấn.
“Giang Sách, đã lâu không gặp.”
Giang Sách chẳng hề có hứng thú trò chuyện với anh ta, lúc cách khoảng năm mét anh bỗng ngừng bước.
Tây Môn Tuấn búng tay, người điều khiển bấm nút, giỏ nâng được đẩy lên cao, tầm bảy tám mét.
Với khoảng cách cao như vậy, dù là Giang Sách cũng không thể nào với tới được.
Tây Môn Tuấn lấy một chiếc hộp gỗ ở phía sau ra rồi VỖ VỖ nói: “Tôi nghĩ chắc chắn anh tới đây vì cái này đúng không?”
Giang Sách vừa liếc mắt đã nhận ra đây là hộp tro cốt.
Hộp tro cốt của Giang Mạch!
Trong mắt Giang Sách tràn đây căm phẫn và giận dữ, anh đã bị lica giận nuốt chửng rồi. Hai tay anh siết thành nắm đấm phát ra tiếng rằng rắc. Tây Môn Tuấn cười khẩy: “Giang Sách, chuyện đã đến nước này rồi nên tôi cũng chẳng có gì mà không dám nói” Đúng vậy, em trai của anh đã bị Doanh nghiệp Thiên Đình của chúng tôi hại chết. Tôi cũng nói cho anh biết đó là ý kiến do Tây Môn Tuấn tôi để ra.