TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 383

 

Giang Sách chỉ vào hộp tro cốt trên bàn: “Đã lấy được hộp tro cốt về rồi, anh muốn xây mộ lại cho Mạch, địa điểm vẫn ở dọc theo bờ Tây Giang.” 

“Bên đó không phải do chủ công ty phụ trách sửa đổi xây lại sao? Anh muốn nhờ em giúp đỡ xây dựng một ngôi mộ lớn, không chỉ cho một mình Mạch, cũng là để chuẩn bị cho những người khác cần dùng.” 

“Mạch quá cô đơn, anh muốn để cho nó ở dưới suối vàng có người làm bạn, nói chuyện cùng để không cô đơn nữa.” 

Đinh Mộng Nghiên suy nghĩ một chút: “Chuyện này không khó, ngày mai em đến công ty đề xuất ý kiến là được rồi. Vốn ban đầu có thể ký được hợp đồng đều là có công lao của anh, em nghĩ ông nội chắc là sẽ không cố ý làm khó đâu.” 

Ha ha. 

Mối quan hệ của Đinh Trọng và Giang Sách mà không cố ý làm khó ư? 

Giang Sách cười khổ lắc đầu: “Em cứ cố hết sức là được, nếu như thật sự không làm được thì thôi vậy.” 

Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Anh không tin em đến vậy à? Hừ.” 

Giang Sách bật cười: “Không phải không tin em, là sợ em và ông sẽ khó xử. Anh không muốn nhìn thấy em phải chịu một chút xíu ấm ức nào.” 

Đinh Mộng Nghiên ôm Giang Sách chặt hơn. 

“Vậy nếu như em làm được chuyện này thì anh phải cảm ơn em thế nào đây?” 

“Anh…” 

Giang mộng nghiên vén đồ ngủ của Đinh Mộng Nghiên: “Mỗi ngày anh sẽ về nhà đúng giờ Với em.” 

Đinh Mộng Nghiên đỏ bừng mặt thẹn thùng. 

“Giỏi đấy, Giang Sách, anh ngày càng biết ăn nói linh tinh rồi, em không để ý anh nữa.” 

Cô xoay người quay lưng lại với Giang Sách. 

Nào ngờ làm như vậy ngược lại càng thuận lợi cho Giang Sách tấn công từ phía sau, muốn làm gì thì làm. 

Tay Giang Sách rất không an phận, mò vào trong quần áo của Đinh Mộng Nghiên. Lần đầu tiên bọn họ không có khoảng cách tiếp xúc, Đinh Mộng Nghiên lớn như vậy rồi cũng là lần đầu tiên để cho một người đàn ông làm thế này. 

Cô xấu hổ đỏ bừng mặt nhưng lại rất vui vẻ, cũng rất hưởng thụ. 

Sáng sớm hôm sau. 

Giang Sách từ sớm đã thức dậy ra khỏi nhà, đi đến văn phòng tổng phụ trách, bảo người dẫn Tây Môn Tuấn ra ngoài. 

Đi tới phòng làm việc, Tây Môn Tuấn hơi ngẩn người. 

Nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn một lượt phòng làm việc trang trọng, trong lúc nhất thời anh ta hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, đối với thân phận của Giang Sách lại càng không đoán được ra. 

Cho tới nay, anh ta đều cho rằng Giang Sách chỉ là loại nhà khá giả, cộng thêm đi lính vài năm, có vài đàn em đáng tin. 

Nhưng thật sự không ngờ Giang Sách lại có một phòng làm việc trang trọng thể này. 

Cảm giác này, nếu so với văn phòng của Tôn Vĩnh Trinh ở doanh nghiệp Thiên Đỉnh còn sang trọng hơn nữa. 

“Quỳ xuống.” 

Mộc Dương Nhất đứng đằng sau đạp một cước, Tây Môn Tuấn nhất thời quỳ phịch xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Giang Sách. 

Ngước nhìn lên trên lại càng trông thấy sự lạnh lùng của Giang Sách rõ ràng hơn. 

Tây Môn Tuấn không phải tên ngốc, từ cảnh tượng hiện tại tự mình có thể đoán được ra sơ sơ. Anh ta nuốt nước miếng, dò xét hỏi: “Giang Sách, xem ra anh không chỉ là người của khoa học kĩ thuật Tẩm Mộng, giải trí Ức Mạch, cũng không chỉ có một đám đàn em đáng tin mà anh còn có thân phận đặc biệt hơn nhỉ.” 

Giang Sách lạnh nhạt nhìn anh ta: “Anh có thể đoán thử xem, rốt cuộc thân phận thật sự của tôi là gì?” 

Tây Môn Tuấn nhìn xuyên qua kính cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài, anh ta nhận ra được, đây là nơi mà lãnh đạo một bộ phận mới có tư cách ở, cho dù là đại tài phiệt như Tôn Vĩnh Trinh cũng không có tư cách ở trong tòa nhà lầu này. 

Vì vậy… 

“Tôi đoán anh nhất định là quan chức cấp cao của thành phố Giang Nam” 

Giang Sách gật đầu: “Đúng vậy.” 

Tây Môn Tuấn cười khổ một tiếng: “Vậy chẳng trách từ trước tới nay những người tôi sắp xếp bên trong cục thành phố đều bị anh giải quyết từng người một, hóa ra anh có “ghế” ở trong cục thành phố à. Chỉ là không biết anh ngồi ở vị trí nào đây?” 

“Cục Công thương? Cục Thủy lợi? Hay là cục Xây dựng Đô thị? Hay là cục Công an?” 

Giang Sách lắc đầu: “Đều không phải” 

“Ỗ vậy anh là?” 

“Nhắc nhẹ anh một chút, tôi được điều chuyển tới đây mới vài tháng. Trong ấn tượng của anh, vài tháng trước đó những lãnh đạo cục thành phố được điều chuyển tới đây có ai?” 

“Mấy tháng trước?” 

Tây Môn Tuấn nghĩ ngợi một chút, lãnh đạo được điều tới mấy tháng gần đây không nhiều, hơn nữa anh ta đều quen biết, không có ai phù hợp với Giang Sách. 

Đúng rồi, đúng là có một người. Từ sau khi điều chuyển đến đây Tây Môn Tuấn vẫn chưa có được cơ hội gặp mặt. 

Đến bây giờ anh ta cũng không biết mặt mũi của đối phương ra sao. 

Đọc truyện chữ Full