Giang Sách ngượng ngùng nói: “Ông Lâm, cái này có thể quá quý giá rồi không?”
“Không quý! Không quý chút nào.”
“Thần y Giang, cậu đã cứu mạng tôi. Nếu tôi không bỏ ra chút gì đó thì chẳng phải là tính mạng của tôi vô giá trị sao?”
Ặc… logic này đúng là không sai.
Là một người đàn ông, đặc biệt là một người có tài lái xe siêu hạng như Giang Sách, ai mà không thích siêu xe?
Thật ra từ lâu Giang Sách đã muốn mua một chiếc về cất trong nhà, nhưng sợ khi về đến nhà sẽ khó giải thích nên đành cố chịu không mua.
Chỉ cần là con người thì sẽ có sở thích và điểm yếu.
Cho dù Giang Sách vô dục vô cầu thì trong lòng anh vẫn có thứ mà mình thích.
Xe, xe thể thao, đó là thứ Giang Sách yêu thích.
Thực ra Lâm Gia Vinh không biết chuyện này, cũng chỉ là làm đại mà thôi. Theo ông ta thấy, chỉ cần là đàn ông, tặng siêu xe chắc chắn là đúng đắn.
Trên thực tế, ông ta thành công rồi.
Giang Sách vươn tay vuốt ve thùng xe, yêu thích không buông tay, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng ngời.
Tu La Chiến Thần cũng là con người, nhìn thấy thứ mình thích cũng sẽ mê mẩn.
Huống chi, chiếc xe này anh có lấy cũng không phỏng tay.
“Thần y Giang, xin cậu hãy nhận lấy!”
“Vậy thì… tôi cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
Giang Sách vừa định ngồi vào ghế lái để kiểm tra khả năng vận hành của chiếc xe, thì chợt nghe thấy một loạt tiếng gầm rú. Một chiếc Lamborghini màu đen sẫm khác phóng tới, đang đậu đối diện với Ferrari!
Bụi bay lên, bao phủ Lâm Gia Vinh, Giang Sách và những người khác bên trong, khiến tâm Gia Vinh sặc khói không ngừng ho khan.
Ngay cả chiếc xe mới của Giang Sách cũng bị phủ một lớp bụi.
Ngay lập tức, một chiếc xe mới trở thành một “chiếc xe cũ”.
Lâm Gia Vinh chửi ầm lên: “Tên khốn nào? Có biết lái xe không thể?!”
Lúc này, cửa chiếc Lamborghini mở ra, một thanh niên bước ra, tựa vai vào cửa, nhàn nhạt nói: “Chó ngoan không chắn đường, ai bảo ông đậu xe dưới lòng đường?”
Đôi bên nhìn nhau, đều ngây ngẩn cả người.
Chàng trai trẻ là tay đua F1 chuyên nghiệp – Khương Chi Sơn.
Ferrari đang dẫn đầu tuyệt đối ở F1, nhưng sau khi tuyển thủ vô địch gặp tai nạn xe hơi vào năm trước, đội đã rơi vào tình trạng thiếu kết nối.
Điều này cũng tạo cơ hội cho các đội khác bắt kịp.
Trong số đó, đội Lamborghini hơn các đội khác một vị trí, và khoảng cách với Ferrari vốn đã rất nhỏ.
Cụ thể, Lamborghini đã chi mạnh tay để ký hợp đồng với một siêu tuyển thủ. Ở giải đua cá nhân, chức vô địch đã liên tiếp thuộc về đội Lamborghini.
Ferrari càng ngày càng tệ.
Lần này oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại có thể gặp được tuyển thủ F1 chính thức của đội Lamborghini ở một nơi như vậy.
Lâm Gia Vinh khinh thường nói: “Người trẻ tuổi bớt kiêu ngạo đi, đừng tưởng lái xe hỏng là tuyệt”
Vào lúc này, một giọng nói hơi hung ác phát ra từ chiếc xe Lamborghini.
“Tuy rằng xe của tôi hỏng, nhưng tốt hơn xe của ông chứ?”
Một người đàn ông khác bước ra.
Đó là tổng đại lý của Lamborghini tại Trung Quốc – Chúc Phong.
Lâm Gia Vinh và Chúc Phong đã đối chọi gay gắt trong nhiều trường hợp khác nhau, mối quan hệ giữa hai người khá kém. Hôm nay thật tình cờ, họ lại gặp nhau ở một nơi như vậy.
Chúc Phong liếc nhìn chiếc xe mới của Giang Sách, khinh thường nói: “Ferrari, rác rưởi lỗi thời, lái xe như vậy mà không sợ xấu hổ sao?”
Lâm Gia Vinh đáp lại: “Luôn tốt hơn Lamborghini vạn năm đứng thứ hai chứ nhỉ?”
Những người vây xem sững sờ, Ferrari, Lamborghini, ha ha, có thể lái bất kỳ chiếc nào trong số chúng cũng là giấc mơ cả đời, làm sao có thể là rác rưởi cho được?
Đây là bọn họ coi thường lẫn nhau mà thôi.
Lúc này, Giang Sách vươn tay lau bụi trên xe, giọng điệu không tốt nói: “Chuyện giữa hai người tôi không lo được, nhưng anh làm bẩn xe của tôi, tôi phải lo chuyện này.”
Chúc Phong phì cười: “Lo? Anh lấy gì mà lo? Anh là cái thá gì?”
Giang Sách nhìn về phía Chúc Phong với ánh mắt sắc bén.
“Nhìn? Nhìn cái gì? Có nhìn nữa cũng không thay đổi được bản chất anh là đồ rác rưởi.”
“Người rác rưởi, lái xe rác, tuyệt phối.”
Chúc Phong ngồi vào xe một lần nữa, vẫy tay với Khương Chi Sơn: “Chúng ta đi.”
“Vâng!”
Khương Chi Sơn lập tức lên xe nổ máy, chuẩn bị rời đi.