TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 425

 

“Ha ha, Dương Tuấn Thiên, hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là thực lực!” 

Hai người lần lượt lên xe. 

Theo tiếng còi vút lên, Ferrari và Lamborghini đồng thời xuất phát, tiếng động cơ dội lên cực lớn, phút chốc những tay đua ở hiện trường cũng trở nên hưng phấn. 

Hai chiếc xe lao vút đi như bay. 

Vì điều kiện máy móc khá giống nhau nên tốc độ trên đường thẳng gần như bằng nhau. 

Nhưng đến chỗ rẽ thì có sự khác biệt. 

Chúc Minh tuy rằng kiêu căng nóng nảy những kỹ thuật chi tiết rất tốt, lần nào vào khúc rẽ cũng giữ đến chỗ vừa ổn, giảm tốc, vào cua, tăng tốc rồi vột đi, liền mạch rành rọt, không xuất hiện sơ hở nào. 

Dương Tuấn Thiên cũng không tồi, nhưng giống như khoảng cách giữa một người được 99 điểm và 100 điểm vậy, tuy rằng rất ngắn nhưng vẫn có sự tồn tại khách quan. 

Mỗi lần vào đường rẽ, Dương Tuấn Thiên sẽ bị tụt lại một chút. 

Qua mấy ngã rẽ, Dương Tuấn Thiên đã bị bỏ xa một khoảng cách nhất định, mặc cho đuổi thế nào cũng không đuổi theo được! 

Chúc Minh dường như cố ý duy trì cự li này, cố tình ép khoảng cách này với Dương Tuấn Thiên rồi vụt qua điểm đích, điều này nói lên thực lực chân chính của Chúc Minh vẫn chưa hề được bộc lộ hết. 

Xe dừng lại. 

Chúc Minh vừa đi vừa cười giễu: “Đội trưởng đội xe Hoả Nha của Ferrari mà cũng chỉ tới đó thôi sao? Tôi mới phát huy bảy phần sức thôi mà đã khiến cho anh không trở tay được. Ha ha, đội trưởng chúng tôi mà ra tay thì chắc ảnh phải sợ tè ra quần?” 

Chúc Minh giỏi như thế nhưng ở trong đội cũng chỉ dừng lại ở hạng thứ 2. 

Bởi vì, đội xe của họ có tay đua siêu cấp với danh xưng “Tay đua mạnh nhất thế giới”, hạt nhân đầu não mà Lamborghini đã bỏ ra rất nhiều tiền tìm về! 

Nhưng cho dù là hạng 2 thì Dương Tuấn Thiên cũng không so được. 

Phải biết rằng đây còn là chạy ở địa hình mà Dương Tuấn Thiên vô cùng quen thuộc, nếu đổi thành nơi khác thì Dương Tuấn Thiên chỉ có thua thảm hại hơn nữa. 

Anh ta cúi gầm đầu, không còn mặt mũi nhìn ai. 

Lâm Mộng Vân ở bên cạnh vội hỏi: “Dương Tuấn Thiên anh sao vậy? Không phải anh có tuyệt kĩ sao? Vừa rồi sao không dùng?” 

Dương Tuấn Thiên âu sầu nói: “Tuyệt kĩ của tôi vẫn chưa tập xong” 

“Sao lại chưa xong? Lúc tôi về rõ ràng nhìn thấy anh dùng tuyệt kĩ khi lái chiếc 458 mà, Nếu có chiêu đó thì anh thắng chắc rồi!” 

“Lúc cô về? 458? Chiều nào?” 

Dương Tuấn Thiên như vịt nghe sấm, không hiểu đầu cua tại nheo ra sao. 

Nhưng khi anh ta nhìn lướt qua đám người và thấy Giang Sách, trong lòng Dương Tuấn Thiên bỗng nảy ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ. 

Chẳng lẽ là… 

“Không thể nào, một bác sĩ, một người ngoài ngành mà thôi, sao lại có thể?” 

Nhưng vừa rồi lái chiếc 458 ra ngoài không phải là Giang Sách hay sao? 

Hơn nữa Giang Sách và Lâm Mộng Vân lần lượt về trại huấn luyện, có thể nói rõ người mà Lâm Mộng Vân nhìn thấy chính là Giang Sách! 

Dương Tuấn Thiên bấy giờ mới hiểu. 

Hoá ra “tuyệt kĩ” mà Lâm Mộng Vân nói đến nãy giờ không phải là tuyệt kĩ mà mình chưa tập luyện xong, mà là kĩ thuật đặc biệt mà Giang Sách đã dùng trên đường lúc nãy. 

Chỉ là vì chiếc xe đó là chiếc 458 cũ, vậy nên Lâm Mộng Vân mới nhầm thành người lái xe là Dương Tuấn Thiên. 

Sau khi biết được chân tướng, Dương Tuấn Thiên càng tức giận hơn. 

Đọc truyện chữ Full