TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 473

 

 

Cơn giận trong lòng càng trở nên không kiểm soát được.

 

Thấy vậy, thằng em Điền Kề buông lời châm chọc khiêu khích: “Cô Lâm, nếu có thắc mắc gì thì hỏi trực tiếp đội trưởng đi. Kỹ thuật của đội trưởng còn có thể không giúp được cô sao? Cô hỏi một tân binh mới gia nhập đội được vài ngày thì anh ta biết cái gì chứ.”

 

Lâm Mộng Vân bĩu môi: “Tân binh gì chứ? Anh quên mất rằng nếu không phải Giang Sách biểu hiện xuất sắc thì lần trước chúng ta đã thua thảm hại rồi à!”

 

Điền Kê cười khẩy: “Mèo mù vớ phải chuột chết thì có gì hay? Hai ngày này đội trưởng của chúng tôi cũng đã khổ luyện ngày đêm, cũng luyện ra được một môn tuyệt kỹ. Nếu tỷ thí với người lái Lamborghini tuyệt đối sẽ không thua.”

 

Thấy cãi cọ ngày càng trầm trọng, Dương Tuấn Thiên cắt ngang: “Mộng Vân, không bằng để anh xem em gặp phải sự cố gì đi?”

 

“Được thôi!”

 

Lâm Mộng Vân trực tiếp lên xe và đi vào đường đua.

 

Tất cả các xe khác đều tránh ra, Lâm Mộng Vân đạp ga, thao tác điêu luyện, lúc đầu vẫn còn rất bình thường, nhưng khi vào cua đã xuất hiện vấn đề.

 

Sau khi chạy một vòng, Lâm Mộng Vân lại khỏi đường đua và dừng lại.

 

Cô ta xuống xe nói: “Tôi nghĩ, hẳn là không cần tôi nói, các anh cũng có thể nhìn ra vấn đề rồi đúng không?”

 

Dương Tuấn Thiên gật đầu.

 

“Mộng Vân, em đã mắc một sai lầm mà hầu hết các tay đua chuyên nghiệp đều mắc phải.”

 

“Phụ thuộc quá nhiều vào khả năng vận hành của xe dẫn đến kỹ năng của mình chậm tiến bộ. Dễ thấy nhất là khi em vào cua, em luôn không nắm bắt được thời điểm vào cua. Không phải quá sớm thì chính là quá muộn. Điều này sẽ khiến em thiệt thòi lớn trong trận đấu.”

 

Lâm Mộng Vân giơ ngón tay cái lên: “Bingo, nói hoàn toàn đúng!”

 

Dương Tuấn Thiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra biểu cảm đắc ý.

 

Điền Kê ở một bên cười khẩy: “Nhìn đi, cái gì gọi là cao thủ? Cao thủ chính là liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề, mổ xẻ vô cùng nhuần nhuyễn, giống như đội trưởng của chúng tôi vậy. Không giống như người nào đó, sau khi xem xong một vòng chẳng ho he được gì, đồ mất mặt xấu hổ”

 

Lời này rõ ràng là nhằm vào Giang Sách.

 

Lâm Mộng Vân nói: “Điền Kề anh cũng đừng có nói người ta, tôi thấy anh lái xe không phải cũng gặp tật xấu như tôi sao?”

 

Điền Kề lè lưỡi: “Dưới sự hướng dẫn cẩn thận của đội trưởng, tôi đã từ từ sửa lại!”

 

“Thật sao?” Lâm Mộng Vân nhìn về phía Dương Tuấn Thiên: “Vấn đề này, anh có biện pháp giải quyết không?”

 

Dương Tuấn Thiên mỉm cười.

 

“Kỳ thực nói khó thì không khó, nói dễ thì không dễ.”

 

“Chỉ cần dạy em nắm bắt thời cơ vào cua mà thôi.”

 

Lâm Mộng Vân lại nhìn Giang Sách: “Anh cảm thấy thế nào?”

 

Giang Sách gật đầu, lần đầu tiên bày tỏ quan điểm giống như Dương Tuấn Thiên: “Đúng vậy, cô cần học cách kiểm soát thời điểm vào cua.”

 

Cả hai đều có cùng quan điểm!

 

Điền Kề cười: “Đội trưởng nói gì thì anh nói cái đó. Bắt chước lời của người khác, thật không biết xấu hổ.”

 

Giang Sách cũng không tức giận, mỉm cười đứng yên lặng.

 

Dương Tuấn Thiện bước tới chỗ xe và nói tiếp: “Thực ra, về điểm này, tôi đã dạy Điền Kể từ

 

sớm rồi. Quan trọng là phải biết khi nào nên vào cua.”

 

Tiếp theo, Dương Tuấn Thiên giải thích rất rõ ràng về phân tích đường và xe, giảng giải từng bước rất chi tiết, giống như một công thức hình học hoàn hảo.

 

Có thể nói, về lý thuyết, chỉ cần thực hành theo những gì anh ta chỉ dạy là có thể đạt được một cú vào cua hoàn hảo.

 

Lâm Mộng Vân cũng nở một nụ cười hài lòng. Không thể không nói rằng Dương Tuấn Thiên làm đội trưởng, vẫn có chút “OK”. Chỉ cần anh ta nắm vững bộ lý thuyết công thức này, anh ta nhất định có thể trở thành cao thủ hạng nhất.

 

Chỉ là…

 

Giang Sách mỉm cười lắc đầu, có ý kiến khác về phân tích của Dương Tuấn Thiên.

 

“Anh đang cười cái gì?” Dương Tuấn Thiên hỏi: “Chẳng lẽ anh cảm thấy kỹ thuật vào cua của tôi có cái gì không ổn sao?”

 

Giang Sách nhẹ nhàng nói: “Quả thực lý thuyết của anh vô cùng chính xác. Nếu trên đường chỉ có một chiếc xe của anh, thì kỹ thuật vào cua của anh có thể chạy ra được thời gian ngắn nhất.”

 

Một chiếc xe?

 

Dương Tuấn Thiên cau mày: “Anh có ý gì?”

 

“Ý nghĩa rất đơn giản. Thi đấu không phải là một phép tính đơn giản. Mặc dù lý thuyết của anh rất tuyệt vời, nhưng nó đòi hỏi rất nhiều điều kiện tiên quyết. Trong thi đấu, đối thủ sẽ không để anh hoàn thành những điều kiện này”

 

“Đối thủ của anh sẽ nghĩ hết mọi cách có thể để tạo ra khó khăn cho anh.”

“Giành lấy lần đường, chạm xe, chặn tầm mắt, v.

Trong quá trình bình thường của thi đấu, hoàn toàn không tôn tại thời điểm vào cua hoàn mỹ trên lý thuyết.”

“Vì vậy, kỹ thuật vào cua của anh chi có thể là lý luận suông

Bầu không khi đột nhiên có hơi khó xừ.

Đọc truyện chữ Full