Trưởng tàu chẳng những không tức giận, ngược lại còn bị lời Giang Sách nói làm cho tức cười.
Thân là trưởng tàu, có thể nói, anh ta là người lớn nhất trong này, ai cũng phải nghe lời anh ta nói.
Lại còn muốn đưa anh ta đi?
Dựa vào cái gì?
Trưởng tàu cười khẩy nói: “Người trẻ tuổi này, có phải anh cho rằng mình có bản lĩnh có thể đánh nhau, thì nghĩ rằng cả thế giới đều phải quay quanh anh phải không? Nói cho anh hay, tai họa này anh có muốn tránh cũng không tránh được!”
KA
Mặt mày Giang Sách vẫn không chút thay đổi lấy trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ màu đen, vứt ở trên bàn.
Anh không nói một lời.
Trưởng tàu sửng sốt, làm gì vậy?
Hối lộ à?
Anh ta theo bản năng cầm cuốn sổ nhỏ lên, đồ vừa tới tay, trong lòng đã run lên, cảm giác hình như cuốn sổ đen này có hơi quen mắt, như đã từng thấy qua ở đâu rồi.
Đợi đến khi anh ta mở cuốn sổ nhỏ ra mới giật mình kinh ngạc phát hiện, cuốn sổ này, chính là chứng minh thân phận đặc thù chỉ có cán bộ cao cấp mới có!
Trưởng tàu như anh ta, căn bản không có tư cách có được.
“Đây…”
Trưởng tàu nhìn cuốn sổ, lại nhìn Giang Sách, nhất thời sắc mặt thay đổi, sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
Có thể có được chứng minh thân phận này, đã chứng tỏ người trẻ tuổi trước mắt này là một nhân vật lớn.
Lại xâu chuỗi những lời Giang Sách nói trước đó, trưởng tàu càng ngày càng thấy chuyện không ổn, người trẻ tuổi trước mắt có khả năng thật sự không đơn giản như trong tưởng tượng của anh ta.
Anh ta run rẩy mở cuốn sổ ra.
Lúc thấy rõ ràng thân phận của Giang Sách, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người.
Tổng phụ trách khu Giang Nam!
So sánh với Giang Sách, trưởng tàu quả thực không bằng cả con kiến, anh ta ăn gan hùm mật gấu nên mới dám giam giữ Giang Sách phải không?
Cạch!
Trưởng tàu lập tức đứng lên, cúi chào Giang Sách.
Nhân viên bảo vệ xung quanh đều trợn tròn mắt, không rõ sự thay đổi bất thường này của trưởng tàu là sao.
Giang Sách giơ tay cầm lại cuốn sổ.
“Hiện tại, ai đi ai ở, biết rồi chứ?”
Câu hỏi của Giang Sách dọa trưởng tàu hồn lìa khỏi xác, anh ta liên tục gật
đầu.
“Tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết thân phận của ngài, nếu trước đó tôi biết thì tuyệt đối sẽ không…”
“Biết trước?” Giang Sách cười khẩy nói: “Nếu anh mà biết trước thì sao tôi còn có thể chứng kiến một màn hoang đường như vậy? Thân là trưởng tàu, anh liên tục thất trách, chắc là không muốn làm vị trí này nữa đúng không?”
“Không! Tôi muốn làm, tôi muốn làm.”
“Muốn làm ư?”
Đầu óc trưởng tàu xoay chuyển rất nhanh, anh ta cung kính nói: “Tôi biết sai rồi, ngài yên tâm, hiện tại tôi lập tức đền bù sai lầm, khiến ngài được hài lòng.”
Anh ta vung tay lên, nói với vài nhân viên bảo vệ: “Đi theo tôi!”
Trưởng tàu dẫn theo vài nhân viên bảo vệ rời đi, một lần nữa quay trở lại khoang xe 05.
Lúc này đám người Sơn Tiêu đã giành lại chỗ ngồi, Tân Uẩn vẫn đứng tại chỗ, hiện tại cô ấy đã không cần chỗ ngồi, cô ấy chỉ để ý đến việc Giang Sách có sao không.
Nhìn thấy trưởng tàu nổi giận đùng đùng đi tới, Tân Uẩn cho rằng Giang Sách lại nói gì đó đắc tội với người ta, vừa định tiến lên nói đỡ mấy câu cho Giang Sách.
Ai ngờ trưởng tàu trực tiếp đi tới trước mặt đám người Sơn Tiêu, chỉ vào bọn họ hét lớn: “Chỗ này không phải của mấy người, nhanh đứng dậy!”
Sơn Tiêu bị người ta đánh, còn đang giữ một bụng lửa giận, đương lúc không thoải mái nhất.