Sau đó vật phẩm đấu giá tiếp theo được lấy ra, không khí trong hội trường cũng được đốt cháy.
Sau khi năm vật phẩm đấu giá được người khác giành được, MC lại lấy vật phẩm đấu giá thứ sáu ra cho mọi người xem, đó chính là dây chuyền ngọc bích.
Hơn nữa sợi dây chuyền này còn có ý nghĩa sâu xa, nghe nói là do một ông cụ chín mươi tuổi mua cho vợ hồi còn trẻ, sau khi vợ chết rồi thì ông cụ đã bán sợi dây chuyền này đi.
Sau đó, sợi dây chuyền này qua tay nhiều người, rồi mới tới tay Thủy Vân Thiên.
Đây là sợi dây chuyền ngọc bích tượng trưng cho tình yêu.
Giá khởi điểm là ba trăm vạn.
Mỗi lần tăng giá đều không được thấp hơn năm mươi vạn.
Nhìn thấy sợi dây chuyền ngọc bích này rồi nghe xong lời miêu tả về nó, Giang Sách bỗng sửng sốt mười mấy giây.
Tại sao sợi dây chuyền này lại nhìn quen đến thế? Hình như anh đã nghe thấy câu chuyện ở phía sau ở đâu rồi?
Ngẫm kỹ lại anh mới nhớ ra, đó chính là sợi dây chuyền mà lần trước anh đi công tác cùng bà xã Đinh Mộng Nghiên đã mua tặng cho cô.
Sợi dây chuyền đó luôn được Đinh Mộng Nghiên cất giữ, sao có thể qua tay nhiều người rồi tới tay Thủy Vân Thiên được?
Chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó chính là sợi dây chuyền ở trước mặt này là giả.
Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra đồ trong tay Thủy Vân Thiên cũng chưa chắc là đồ tốt hết, mà cũng có thật có giả, dù gì đồ xấu hay đồ tốt cũng phải dựa vào phán đoán của con người.
Vì là sợi dây chuyền tượng trưng cho tình yêu, nên đã thu hút không ít sự tò mò từ những người có mặt trong hội trường.
Mặc dù bọn họ không cảm thấy hứng thú với dây chuyền ngọc bích, nhưng bọn họ lại không ngại mua một sợi dây chuyền như vậy để làm món quà tặng người mình yêu.
Kể cả Thạch Văn Bỉnh.
Anh ta quay đầu lại nhìn Giang Sách rồi nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Đây chính là sợi dây chuyền tượng trưng cho tình yêu, là lời chúc phúc chân thành nhất cho tình yêu, anh không mua một sợi về tặng cho người mình yêu à?”
Giang Sách chỉ mỉm cười, chứ không nói gì.
Jalice bổ sung thêm một câu: “Anh yêu à, anh đừng nói móc người ta nữa, anh xem bộ dạng của anh ta đi, làm gì có tiền để mua món quà quý giá như vậy?”
Thạch Văn Bỉnh vuốt tóc Jalice: “Công chúa nhỏ của anh, để anh mua sợi dây chuyền này cho em.”
Lúc nói, anh ta vẫn không quên đắc ý trước mặt Tân Uẩn.
Thạch Văn Bỉnh luôn cho rằng Tân Uẩn và Giang Sách đang ở bên nhau, nên mới cực kỳ đố kỵ Giang Sách, rồi tỏ thái độ bất mãn khi Tân Uẩn ‘đã chọn nhầm người’.
Anh ta luôn muốn chứng minh rằng mình mạnh hơn Giang Sách.
Nhưng trên thực tế, Giang Sách chẳng hề có tình cảm sâu đậm gì với Tân Uẩn.
Thạch Văn Uẩn giơ tay lên ra giá: “Tôi ra giá bốn trăm năm mươi vạn.”
MC gật đầu nói: “Vị tiên sinh này đồng ý ra giá bốn trăm năm mươi vạn để lấy được sợi dây chuyền ngọc bích này, xin hỏi còn ai đồng ý ra giá nữa không?”
Hội trường im lặng.
Bốn trăm năm mươi vạn mua một sợi dây chuyền, quả thật có hơi đắt, bản thân mọi người đều không có nhiều hứng thú với nó cho lắm, bây giờ giá cả lại cao thì càng không muốn mua.
Nhưng trong góc lại vang lên một giọng nói hơi yếu ớt.
“Tôi ra giá sáu trăm vạn.”
Là Giang Sách.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bên này.
Mà người kích động nhất không ai khác ngoài Tân Uẩn. Tim cô ấy đập thình thịch, chẳng lẽ mục đích Giang Sách mua sợi dây chuyền này là để bày tỏ tình yêu với cô ấy?
Không, không thể nào, Giang Sách là người đã có vợ rồi.
Vậy… ngộ nhỡ Giang Sách thật sự phản bội vợ mình để bày tỏ tình yêu với cô ấy thì phải làm sao đây?
Cô ấy nên nhận lấy?