Anh ta cho rằng trước đó anh đã đẩy giá sợi dây chuyền giả lên một lần thì lần này vẫn tiếp tục y như thế, thật thật giả giả, hư hư thực thực đã khiến Thạch Văn Bỉnh hoàn toàn mơ màng.
Thạch Văn Bỉnh chỉ mặt Giang Sách: “Anh, anh có tiền ư?”
Giang Sách cười đáp: “Ừm, chút tiền này thì tôi vẫn có. Bác sĩ Thạch, cảm ơn anh đã sớm từ bỏ không ra giá, để tôi có thể đấu được bộ Biển Thước thần châm này với mức giá rẻ như thế.”
Thạch Văn Bỉnh nghe xong thì tức muốn nổ phổi.
Mẹ kiếp, mình lại mắc lừa rồi!
Nếu anh ta sớm biết Giang Sách phải lấy cho bằng được bộ Biển Thước Thần châm này, thì Thạch Văn Bỉnh đã tiếp tục ra giá, đẩy giá lên tới mấy tỷ, để Giang Sách bỏ ra một khoản tiền lớn.
Kết quả ‘chỉ có’ hai trăm triệu đã để cho Giang Sách giành được, mặc dù hai trăm triệu cũng không ít, nhưng đối với phần lớn ông trùm mà nói thì chẳng đáng là gì.
Anh ta quá thua thiệt rồi.
Anh ta vốn có cơ hội tốt để hút máu Giang Sách, nhưng anh ta lại không chịu nắm lấy.
Ngược lại còn khiến mình bỏ ra một khoản tiền lớn để mua một sợi dây chuyền giả, bị Giang Sách hung hăng đùa bỡn một phen, chuyến đi lần này, Thạch Văn Bỉnh đã hoàn toàn thất bại trong tay Giang Sách rồi.
Khóe miệng anh ta khẽ giật, định mắng chửi nhưng không thốt ra được.
Cả người anh ta đang chìm trong trạng trái tự trách điên cuồng.
Tất nhiên người vui mừng nhất ở đây chính là Tân Uẩn, cô ấy cho rằng mình sẽ ‘chết chắc’ vì Giang Sách, ai dè lại tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó, Giang Sách không những không sao, mà còn chuyển bại thành thắng.
Bây giờ ngẫm lại, nếu lúc nãy cô ấy đồng ý lời uy hiếp của Thạch Văn Bỉnh thì thật sự thua thiệt rồi.
Tân Uẩn cố ý nhéo cánh tay Giang Sách nói: “Nếu anh có tiền như vậy sao không chịu nói sớm, hại người ta lo lắng cho anh muốn chết.”
Giang Sách cười đáp: “Xin lỗi, đã để cô lo lắng cho tôi rồi. Thật ra mỗi chuyện tôi làm đều có tính toán riêng của mình, chứ tôi không làm chuyện xằng bậy đâu.”
Tân Uẩn thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra người đàn ông như Giang Sách thật sự đáng tin cậy, nếu có thể gả cho người đàn ông như vậy thì đối với một người phụ nữ mà nói là cả đời chẳng có gì phải ưu phiền.
Nhưng…
Tân Uẩn tò mò hỏi: “Giang Sách, sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”
Giang Sách nhún vai, tùy ý lừa gạt: “Lúc tôi làm lính ở Tây Cảnh đã ‘kiếm’ được không ít tiền, nhưng có rất nhiều chuyện không tiện nói ra.”
Tân Uẩn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Sau khi xảy ra trò hề, MC nhanh chóng sai người giao bộ Biển Thước thần châm cho Giang Sách.
Giang Sách lại đưa nó cho Tân Tử Dân.