TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 526

Sau một lúc im lặng, có một ông chú giơ tay lên ra hiệu: “Tôi ra giá năm trăm một triệu.” 

Ông ta lắp bắp nói, hơn nữa còn cực kỳ mất tự tin chỉ tăng lên cho một nghìn vạn, xem ra đây đã là mức cực hạn của ông ta rồi, có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, ông ta cũng sắp nghèo rớt mồng tơi rồi. 

“Sáu trăm triệu.” 

Thạch Văn Bỉnh hờ hững đưa ra một con số, dứt khoát hạ gục người khác. 

Sau nhiều lần xoắn xuýt, cuối cùng người đó cũng từ bỏ việc ra giá, sáu trăm triệu, ông ta không thể theo kịp nữa rồi. 

Thạch Văn Bỉnh dửng dưng tự nhiên cầm tách trà lên nhấp một ngụm, trước khi anh ta tới Nam Thành đã mang theo một tỷ, để lấy được lá gan này. 

Bây giờ anh ta bỏ ra sáu trăm triệu, cho dù hơi đắt một tý, nhưng anh ta vẫn chịu đựng được, hơn nữa đây là món đồ cực kỳ xứng đáng. 

Đợi anh ta mang lá gan này về, chữa khỏi cho vị khách cao quý kia, đừng nói là sáu trăm triệu, mà ngay cả sáu tỷ cũng có thể kiếm lại được. 

Toàn trường im lặng như tờ. 

Không ai theo nữa. 

MC đợi một lát, rồi cầm micro lên hỏi: “Còn ai ra giá nữa không?” 

Lúc này, Thạch Văn Bỉnh vô tình hữu ý liếc nhìn Giang Sách đang ngồi ở dãy ghế sau, rồi khiêu khích: “Tên kia, chẳng phải lúc nãy anh rất đắc ý à? Sao thế, anh có giỏi thì ra giá xem nào?” 

Trong buổi đấu giá hôm nay, Thạch Văn Bỉnh luôn chèn ép Giang Sách, cuối cùng bây giờ cũng tìm được cơ hội để nói lời ác ý, làm sao anh ta có thể bỏ qua chứ? 

Anh tưởng mình bỏ hai trăm triệu để mua Biển Thước thần châm là lợi hại lắm sao? 

Anh hãy nhìn tôi đây này, bỏ ra sáu trăm triệu để mua một lá gan. 

Thạch Văn Bỉnh tôi mạnh hơn Giang Sách anh nhiều. 

Đối mặt với lời khiêu khích của Thạch Văn Bình, Giang Sách chỉ hờ hững nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” 

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Giang Sách bỗng giơ tay lên, dùng giọng nói trầm thấp nói ra con số chấn động lòng người nhất. 

“Tôi ra giá tám trăm triệu.” 

Tám trăm triệu ư? 

Tám trăm triệu!!! 

Đây là con số vô cùng khiếp sợ, tăng thẳng lên hai trăm triệu so với mức giá ban đầu, một chiêu đè bẹp Thạch Văn Bỉnh xuống bên dưới. 

Thạch Văn Bỉnh chưa kịp uống trà xong, nghe Giang Sách nói thế thì suýt sặc đến chết. 

“Tên kia, anh đang làm gì đấy?” 

Giang Sách nhún vai nói: “Anh bảo tôi theo giá thì tôi làm theo lời anh thôi, sao thế, anh chê tôi theo ít quá à?” 

Thạch Văn Bỉnh tức muốn nổ phổi. 

Bây giờ anh ta không thể nhìn thấu Giang Sách, không biết Giang Sách đang đẩy giá lên, hay muốn lấy cho bằng được lá gan này. 

Nếu anh đẩy giá lên thì Thạch Văn Bỉnh buộc phải bỏ ra một khoản tiền lớn mới có thể lấy được lá gan này. 

Nhưng nếu không phải thì Thạch Văn Bỉnh có nên tiếp tục theo anh nữa hay không? 

Ngẫm lại sai lầm của Biển Thước thần châm trước đó, rồi nghĩ đến tính quan trọng của lá gan này, Thạch Văn Bỉnh cố nén lửa giận, đập bàn quát: “Mẹ kiếp, cọp không ra uy thì anh tưởng tôi là mèo bệnh à?” 

“Để xem ai nhiều tiền hơn ai?” 

“Anh cứ tới đi, để xem ai sợ ai?” 

Thạch Văn Bỉnh giơ tay lên nói: “Tôi ra giá chín trăm triệu.” 

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, bỏ ra chín trăm triệu, con số này đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người. 

Đồng thời, con số này cũng nằm ngoài dự đoán của Thạch Văn Bỉnh. 

Nếu không có Giang Sách đẩy giá lên, có lẽ anh ta đã lấy được với mức giá sáu trăm triệu, chứ không cần phải bỏ thêm ba trăm triệu nữa. 

Đọc truyện chữ Full