TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 536 Câu này chỉ là một lời khách sáo.

Giang Sách nhấp một ngụm rượu, híp mắt cười với Diêu Hàng, cố ý nói: "Tôi thật sự rất thích cách phục vụ của bọn họ, rất khác biệt. Mỗi lần tới đây ăn cơm, tôi đều cảm thấy vô cùng thoải mái, có lẽ đây chính là điểm đặc sắc của Nam Thành nhỉ?"

 

Diêu Hàng nghe xong càng không biết phải nói gì. Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người xem chuyện này là điểm đặc sắc. Đúng là rất đặc sắc, đâu chỉ mình Nam Thành mới có, cả nước, thậm chí trên toàn thế giới, chỗ nào chả có?

 

Mẹ kiếp, thật sự tính tiền từng hạt một hả? Ha ha, đúng là thế giới to lớn, không gì là không thể, hôm nay thật sự được mở mang kiến thức rồi.

 

Diêu Hàng thầm khinh bỉ Giang Sách một trận, nghĩ rằng chẳng lẽ đầu óc anh bị hư à? Hay là, những kẻ có tiền như anh đều thích phung phí của trời như vậy?

 

Lúc bấy giờ, Giang Sách hỏi: "Anh Diêu, nhìn bộ dạng anh hình như còn đắn đo lắm, bằng không thì thôi, bỏ đi, bữa cơm này cứ để tôi trả?"

 

"Không không không, sao lại thế được?"

 

Đương nhiên là không được!

 

Nếu để Giang Sách trả tiền, vậy cơ hội làm bạn bè xem như tan biến, quan hệ với Giang Sách cũng bị chặt đứt hoàn toàn, làm sao còn tìm được cơ hội ra tay?

 

Vì để tiếp tục củng cố “mối quan hệ hữu nghị” giữa mình và Giang Sách, anh ta không còn cách nào, chỉ có thể phùng má giả làm người mập.

 

Anh ta hung tợn trừng phục vụ, tâm không cam tình không nguyện lôi thẻ ngân hàng ra.

 

"Cà thẻ!"

 

"Vâng, sẵn sàng vì ngài phục vụ."

 

Tay của tên phục vụ cũng rất nhanh, lập tức nhận lấy thẻ, cà vào máy, sau đó nói: "Xin ấn mật khẩu."

 

Tay Diêu Hàng run run nhập mật khẩu, trong đầu thì chửi mắng hết lời.

 

Còn Giang Sách lúc này lại làm như không có chuyện gì xảy ra, ung dung uống rượu, như thể hết thảy mọi thứ chẳng can hệ gì tới anh. Tân Uẩn đứng bên cạnh nhìn mà chẳng hiểu gì, theo lý mà nói, nếu kết giao bạn mới, không phải nên đối xử tốt với người ta hay sao?

 

Tại sao Giang Sách lại cố tình hãm hại đối phương?

 

Giang Sách là đang khảo nghiệm đối phương ư?

 

Trong lòng Tân Uẩn có vô số câu hỏi, một người đơn thuần, hiền lành như cô ấy căn bản không thể nhìn ra sự dối trá, tàn ác của Diêu Hàng, thậm chí còn ngây thơ tưởng rằng Diêu Hàng thật sự là người tốt, rất nhiệt tình, rất hiếu khách.

 

Sau khi trả tiền xong, Diêu Hàng ép mình nở nụ cười tươi.

 

Giang Sách xấu xa nói: "Bữa cơm này thật không rẻ, anh Diêu, làm phiền anh phải chảy nhiều máu rồi."

 

Diêu Hàng phủi tay: "Nhiêu đây còn chưa tính là gì, có thể làm quen với nhân vật lớn như anh Giang đây, chảy chút máu thì có sao đâu? Mai mốt nếu anh Giang còn cần tới sự giúp đỡ của tôi, cứ việc mở miệng, tôi tuyệt đối không chối từ! Anh muốn mua gì, tôi đều trả cho anh."

 

Câu này chỉ là một lời khách sáo.

 

Trên thực tế, người bình thường cũng sẽ nghĩ như vậy, không ai xem nó trở thành lời thật lòng cả.

 

Nhưng lúng túng làm sao, Giang Sách lại tưởng thật!

 

Anh đặt ly rượu xuống, gật đầu: "Nếu anh Diêu đã hào phóng như vậy, vậy tôi cũng không khách khí nữa. Vừa lúc tôi có mấy món đồ muốn mua, đi, chúng ta đi mua sắm thôi nào."

 

"Hả?"

 

Diêu Hàng há hốc miệng, không nói nên lời, tên Giang Sách này đúng là không biết khách khí chút nào.

 

Nhưng lời đã thốt ra, muốn đổi ý cũng chẳng còn kịp, Diêu Hàng chỉ đành đâm lao theo lao với Giang Sách.

 

Bọn họ bước ra khỏi nhà hàng, đi bộ qua mấy con đường, tới một khu chợ đêm tương đối phồn hoa, náo nhiệt. Khu chợ đêm này chuyên bán đặc sản địa phương, cũng có số lượng lớn “đồ cổ”, đương nhiên, toàn bộ đều là hàng giả.

 

Đoàn người Giang Sách vừa đi vừa nhìn.

 

Đọc truyện chữ Full