TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 558 Bỏ qua sao?

Sức mạnh đặc biệt đến kinh người!

 

Sức mạnh của Giang Sách đã đạt đến trình độ vượt qua người bình thường, thử hỏi, làm gì có ai mà dùng tay không bóp nát người khác được chứ?

 

Thứ sức mạnh này, nghe thôi đã thấy rợn cả người.

 

Những tên thuộc hạ khác dĩ nhiên là dừng lại, cả đám người nào người nấy cũng nhìn chằm chằm Giang Sách với nét mặt hoảng sợ, không dám tiến thêm một bước.

 

Thủy Quân Tín giậm giậm chân.

 

“Các người còn đứng thất thần ra đấy làm gì?”

 

“Muốn chết sao?”

 

Bị đẩy vào tình huống bất đắc dĩ, mấy tên thuộc hạ đành tiếp tục ra chiêu công kích Giang Sách.

 

Nắm đấm tung ra như mưa, có thể một người không đối phó được với Giang Sách, vậy hai người, bốn người, tám người chẳng lẽ cũng không đối phó được sao?

 

Và thực tế là, không đối phó được.

 

Giang Sách đung đưa như chiếc lá không ngừng lắc lư trong gió, cho dù nắm đấm của đám người đó có nhanh đến đâu cũng không thể chạm vào một cọng lông tơ trên người Giang Sách.

 

Thậm chí, chỉ cần bọn họ hơi lơ đễnh một chút thôi là nắm đấm của Giang Sách sẽ tung lên.

 

Bốp!

 

Một tiếng động lớn vang lên, một người trong số đó đã bị đánh gãy cằm, máu từ trong miệng chảy ra, người quỳ rạp trên mặt đất, hai tay che cằm, đến nói chuyện cũng không thể nói được.

 

Bốp bốp!

 

Hai tiếng động lớn liên tiếp vang lên, lại có thêm hai tên thuộc hạ nữa nằm gục xuống đất.

 

Lần này, một người bị trật khớp cánh tay, người còn lại vì né kịp nên không chết, nhưng một bên tai đã bị cú đấm của Giang Sách đánh hỏng!

 

Sức mạnh này, thật kinh người.

 

Nhìn thấy sức mạnh quỷ dị khó lường và thân hình đó, những tên thuộc hạ khác đều biết người này tuyệt đối không phải người dễ chọc vào, nếu cứ tiếp tục chiến đấu theo cách này, chỉ sợ tất cả bọn họ sẽ mất mạng.

 

Vì thế, một người trong số đó đã nhắm về phía Tân Uẩn, anh ta muốn thông qua việc bắt cóc Tân Uẩn để ép Giang Sách phải phục tùng theo.

 

Thực tế thì, anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi.

 

Làm như vậy chỉ khiến anh ta chết nhanh hơn thôi.

 

Khi tên thuộc hạ kia còn chưa kịp tới bên cạnh Tân Uẩn, Giang Sách đã xoay nửa người, dùng một chân đá thằng vào bụng anh ta, chớp mắt một cái, cơ thể tên thuộc hạ đó hệt như một quả bóng cao su bay ra ngoài, rồi đâm thẳng vào tường, mạnh mẽ đến độ vách tường nơi anh ta đụng trúng bị lõm hẳn một chỗ!

 

Người đàn ông đó, không chết thì cũng thành tàn tật.

 

Quá lợi hại, năng lực chiến đấu được Giang Sách thể hiện ra ngoài có thể dùng hai chữ “biến thái” để hình dung ra, người như vậy có đúng là con người thật không?

 

Cuối cùng, Giang Sách chuyển sự chú ý của mình về phía Thủy Quân Tín.

 

Cách làm của anh ta hôm nay đã hoàn toàn khơi dậy ngọn lửa giận dữ trong lòng Giang Sách, không thể có chuyện anh ta không trả một cái giá đắt.

 

Giang Sách bước từng bước tới gần anh ta.

 

Thủy Quân Tín sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, trên mảnh đất Nam Thành này, đây chính là lần đầu tiên anh ta phải chật vật khổ sở thế này.

 

Phải biết rằng những tay đấm mà anh ta sở hữu, bồi dưỡng đó đều là những cao thủ có thể một đấu mười, nhưng ngay cả những cao thủ như vậy cũng không phải là đối thủ của Giang Sách.

 

Sự chênh lệch về sức mạnh thực sự đã lớn quá mức rồi.

 

Giờ không còn tay đấm bảo vệ, Thủy Quân Tín còn có thể làm được gì nữa?

 

Nhìn thấy Giang Sách đi về phía này, Thủy Quân Tín biết giờ là lúc anh ta phải bỏ mạng, đám nhà giàu có mặt trong phòng đều đứng dậy, cả đám đứng chắn trước mặt Thủy Quân Tín.

 

Bọn họ phải bảo vệ người đàn ông xấu xa không thể chấp nhận nổi này.

 

“Anh Giang, xin hãy dừng tay.” Một người nhà giàu lên tiếng.

 

Giang Sách dừng bước chân, nhìn họ bằng đôi mắt sắc lạnh.

 

“Anh Giang, tôi biết anh đang rất tức giận, đàn ông khi gặp những chuyện như vậy đều sẽ tức giận.”

 

“Nhưng dù có tức giận thì cũng phải giữ vững lý trí. Thân phận của Thủy Quân Tín là gì không phải anh không biết, anh ta chính là cậu chủ của Thủy Vân Thiên, trong Nam Thành này, anh ta là người đứng trên vạn người đấy, cậu không đắc tội nổi đâu!”

 

“Huống hồ, người phụ nữ của anh rốt cuộc cũng có bị thương tổn gì đâu, mà anh cũng đã ra tay đánh bị thương đám thuộc hạ của Thủy Quân Tín rồi, cũng nên để cơn giận nguôi đi chứ.”

 

“Vậy nên, hãy nghe lời khuyên của mọi người, bỏ qua chuyện này đi.”

 

Bỏ qua sao?

 

Đọc truyện chữ Full