Ngày hôm sau, thời điểm hoàng hôn.
Một bóng dáng cô đơn lẻ loi, một mình đi trong con ngõ nhỏ vừa dài vừa hẹp, cứ cách khoảng mười mấy hai mươi mét là lại xuất hiện một ngã rẽ, đường vòng, tầng tầng lớp lớp, nối dài tứ phía.
Nơi đây là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất của Nam Thành.
Toàn bộ thị trấn này, cứ một nhà nối tiếp một nhà, một hộ gia đình này lại nối liền với một hộ gia đình khác, chung quanh đều có khả năng sẽ trở thành “ngõ nhỏ”, một số con ngõ nhỏ được nối liền với nhau, một số thì lại nằm tách biệt nhau.
Từng vùng, từng nhóm.
Địa điểm hẹn trước chính là một quán rượu trong thị trấn ngõ nhỏ này.
Trong thời đại ngày nay, những địa điểm như quán rượu này rất khó tìm được, mọi thứ xung quanh đều được mô phỏng theo kiểu cổ đại.
Giang Sách một thân một mình đi bên trong con ngõ nhỏ, lần lượt đi lướt qua hết người lạ này đến người lạ khác, và dưới sự chỉ dẫn của đủ loại bảng hướng dẫn thì cuối cùng anh cũng tìm đến được trước cửa quán rượu.
Anh cất bước đi vào.
Bên trong quán rượu, có một cô gái đang ngồi, chính là Tiểu Điệp.
“Giang Sách, anh tới rồi sao?”
“Ngồi đi.”
Giang Sách ngồi xuống, Tiểu Điệp cực kỳ nhiệt tình kêu chủ quán bưng ra một bát rượu, một bát thịt bò và một đĩa đậu phộng.
Có rượu có thịt lại có đồ ăn, đối đãi cũng không tồi.
“Anh ăn chút gì lót dạ đi đã.”
“Uống ly rượu giải khát”
Giang Sách không từ chối ý tốt của Tiểu Điệp, anh dùng đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai nuốt, sau đó lại bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Tửu lượng tốt đấy.”
“Thêm một bát nữa!”
Tiểu Điệp đưa Giang Sách bát rượu đầy, Giang Sách lại một lần nữa uống
can.
Sau khi uống xong, Giang Sách thản nhiên nói: “Tiểu Điệp, cô đã thu dọn đồ đạc đầy đủ chưa? Giờ tôi lập tức đưa cô rời khỏi Nam Thành, trở lại khu Giang Nam, về bên cạnh Tôn Tại Ngôn.”
Tiểu Điệp khẽ gật đầu: “Đã thu dọn xong hết rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Dứt lời, cô ta đứng dậy bước hai bước sang bên cạnh, sau đó đột nhiên ném chiếc bát xuống nền đất, vỡ tan tành.
Chớp mắt một cái, một đám người cao to lao vọt từ trên lầu xuống, bên ngoài quán rượu cũng đã bị một đám người ngăn chặn, không cần nghĩ cũng biết, đây là cái bẫy mà đối phương giăng ra, cố ý dẫn dụ Giang Sách cắn câu.
F
.
Giang Sách dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tiểu Điệp, cô như vậy là có ý gì?”
Tiểu Điệp cười khẩy: “Ý gì chẳng lẽ vẫn chưa đủ rõ sao? Anh làm hại cậu chủ của chúng tôi, nên đương nhiên là Thủy Vân Thiên chúng tôi muốn lấy cái mạng anh lại để báo cáo kết quả công tác rồi!”
“Vậy cô không muốn đi gặp Tôn Tại Ngôn sao?”
Từ trong ánh mắt Tiểu Điệp hiện lên chút do dự, nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã kịp trấn tĩnh lại, mở miệng nói: “Tôn Tại Ngôn sao? Ha ha, con người hèn hạ đó đã hại tôi phải chịu khổ cả một đời rồi, ai mà muốn trở lại bên cạnh anh ta chứ?”
Giang Sách lắc đầu cười khổ.
Anh nói: "Tiểu Điệp, cô cần gì phải nói những điều trái với lương tâm của mình đâu chứ? Cô rõ ràng vẫn còn rất quan tâm anh ta.”
“Tôi không quan tâm!”
“Được, không quan tâm, tôi cũng không muốn tranh luận thêm với cô về vấn đề này nữa.” Giang Sách nhìn về phía Tiểu Điệp, tiếp tục: “Nhưng có một vấn đề tôi cần phải nói rõ, Thủy Quân Tín không phải người tốt, chuyện tôi trừng trị anh ta là điều cần làm; Thủy Vân Thiên lại càng không phải nơi tốt đẹp gì, cô làm việc cho bọn họ, sau khi hết giá trị lợi dụng rồi chắc chắn sẽ bị vứt bỏ thôi. Cô đừng lún quá sâu vào.”
Tiểu Điệp chỉ vào Giang Sách: “Anh đừng có ngồi đây châm ngòi ly gián! Tôi
Thủy Vân Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái, sẽ không bị dăm ba câu nói của anh mê hoặc đâu, anh cứ ở đây mà chờ chết đi!”