Cô ta quay về đây chỉ e rằng sẽ bị người của doanh nghiệp Thiên Đỉnh lăm le đuổi giết đến chết mới thôi, làm gì có chỗ nào an toàn chứ?
Tiểu Điệp nói: "Tôi cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng nếu anh cảm thấy sợ thì cứ thả tôi xuống, tôi sẽ tự nghĩ cách đến gặp Tôn Tại Ngôn."
"Cô không làm được."
Giang Sách dứt khoát từ chối cô ta, sau đó nói: "Nếu tôi có cách giải quyết Thuỷ Vân Thiên, cũng sẽ có năng lực đối phó với doanh nghiệp Thiên Đỉnh, lần này tôi đưa cô trở về đây không chỉ muốn thu phục Tôn Tại Ngôn."
Anh nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời đêm: "Mà còn muốn giải quyết cả doanh nghiệp Thiên Đỉnh."
Đó mới chính là đầu sỏ, cũng đến lúc nên kết thúc cái trò mèo vờn chuột này rồi, các phương diện của doanh nghiệp Thiên Đỉnh đều đứng trên bờ vực suy tàn, đến một giây phút nào đó sẽ sụp đổ.
Giang Sách quá chán ngấy với điều đó nên anh đã chuẩn bị sẵn sàng đoạn đường cuối cùng để tiễn biệt doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Nửa giờ sau, xe đậu dưới tòa nhà của văn phòng tổng phụ trách, lúc xuống xe, Tiểu Điệp cũng không biết phải nói gì mới tốt, dù cô ta có ngờ nghệch đến mấy cũng biết nơi này là đâu.
"Giang Sách, tại sao anh lại đưa tôi tới đây?"
"Đây chính là trung tâm của khu Giang Nam, là chỗ của phía chính phủ, bộ anh không sợ bị phía chính phủ trừng phạt hay sao mà dám đưa tôi đến đây.”
Giang Sách bật cười, chưa kịp trả lời đã thấy cửa lớn của toà nhà kia mở ra, bên trong có một đám người vội vàng bước tới.
Một người đàn ông mặc âu phụ và thắt cà vạt chỉnh tề đi tới trước, cung kính cúi đầu với Giang Sách một cái: "Tổng phụ trách, vất vả cho ngài rồi."
Tổng... phụ trách?
Trong mắt Tiểu Điệp đầy vẻ ngạc nhiên và sợ hãi, chỉ với một lời xưng hô như thế đã đủ để cô ta biết được thân phận của Giang Sách.
Một đám quan chức cấp cao ở đây gọi anh là "tổng phụ trách", hơn nữa Giang Sách lại có thể điều động nhiều nhân vật có tiếng nói như vậy, thân phận của anh còn có gì khó đoán nữa sao?
Mọi thứ đã phơi bày ngay trước mắt rồi, thảo nào, thảo nào Giang Sách lại dám mạnh miệng muốn thu phục Tôn Tại Ngôn và giải quyết doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Với tư cách là tổng phụ trách của khu Giang Nam, muốn xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt thế này e rằng chỉ dễ như trở bàn tay.
Hiện tại Tiểu Điệp nhớ lại mà sợ hãi không thôi, dọc đường đi thái độ của cô ta đối với Giang Sách cũng không mấy tôn trọng, cô ta chỉ biết ơn Giang Sách nhưng chưa từng ngưỡng mộ hay sợ hãi Giang Sách, cho nên rất nhiều lúc cô ta đã nói chuyện với giọng điệu không lớn không nhỏ, bây giờ biết thân phận thật sự của Giang Sách khiến khuôn mặt cua cô ta trắng bệch vì sợ hãi.
Giang Sách nhìn cô ta rồi cười nói: "Cô còn đứng ngây người ở đó làm gì? Phòng của cô đã được chuẩn bị tốt rồi, để đảm bảo an toàn của bản thân thì sau này cô cứ sống ở đây đi."
Đương nhiên, nếu sống ở nơi này mà còn gặp vấn đề về gì thì e rằng trên thế giới cũng không có mấy chỗ an toàn.
Tiểu Điệp cung kính nói: "Cám ơn, cám ơn sự ưu ái của ngài."
Giang Ngật nhíu mày: "Tôi không thích cô khách sáo như vậy, cứ giữ thái độ nói chuyện với tôi như lúc đầu đi."
"Hả? Không thích hợp lắm đâu."
"Không có gì không thích hợp cả, đi, đi theo tôi lên lầu."
Tiểu Điệp căng thẳng đi theo Giang Sách, cô ta chỉ là một nữ vũ công có thân phận thấp kém, cô ta chưa từng vọng tưởng có ngày được sống trong tòa nhà văn phòng của tổng phụ trách.
Lòng tốt của Giang Sách, cô ta ghi tạc trong lòng, đời này nhất định cô ta sẽ liều mạng trả lại.
Giang Sách đích thân đưa cô ta vào phòng khách, sắp xếp cho cô ta ở lại đó, đồng thời dặn dò cấp dưới của anh phụ trách các nhu cầu sinh hoạt, cũng như phải bảo vệ sự an toàn Tiểu Điệp mỗi phút mỗi giây.