Lúc này Lưu Đức Vượng mới hoàn toàn sáng mắt, ông ta dùng sức ngẩng đầu nhìn về phía Giang Sách.
Làm việc ở đây nhiều năm nên sự nhanh trí của ông ta đã vượt trội hơn. người bình thường rất nhiều, đương nhiên cảm nhận được chuyện hôm nay có gì đó không bình thường, và người không bình thường nhất ở đây chính là Giang Sách.
Dường như từ đầu anh đã đoán trước được kết quả, mọi chuyện như thể đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Lưu Đức Vượng hỏi: "Cậu là ai?"
"Tôi tên Giang Sách, chỉ là một người bình thường đến đây để đòi lại quyền lợi mà thôi."
"Giang Sách?"
Lưu Đức Vượng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hai mắt trợn tròn vì cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này.
Với tư cách là giám đốc bộ phận, cách đây không lâu ông ta đã nhận được một thông báo chủ yếu nói về chuyện thay đổi chức vị của Châu báu Hằng Tinh, chủ sở hữu chuyển từ bà cụ sang người con cả, ở mặt sau của thông báo còn đề cập đến một người đàn ông có tên là "Giang Sách" được đặc cách tiến vào ban giám đốc, và nhận được 30% cổ phần của công ty.
Giang Sách, Giang Sách, người này chính là Giang Sách.
Bởi vì chỉ nghe tên mà chưa từng gặp mặt nên Lưu Đức Vượng hoàn toàn không biết Giang Sách, đương nhiên không ngờ sẽ sẽ có ngày lại gặp nhau thế này, không những hợp sức với cháu trai lừa gạt mọi người mà còn gài bẫy mẹ vợ của Giang Sách.
Đây chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty, nếu dám xúc phạm anh sẽ bị anh sa thải trong phút chốc.
Cho nên cũng không có gì quá ngạc nhiên khi Vương Kiện Lai dám liều lĩnh cắt chức của ông ta, trụ sở chính lại lập tức đồng ý với yêu cầu của Vương Kiện Lai mà không hề có chút do dự.
Đắc tội với cổ đông thứ hai của công ty mà vẫn còn muốn ở lại à?
Ha ha.
Lưu Đức Vượng khóc không ra nước mắt, hại người cuối cùng lại thành hại
mình, nếu ngay từ đầu ông ta thành thật trả lại tiền cho người ta thì kết quả đã không như thế này rồi, ngay cả công việc cũng đánh mất.
Ông ta mất hơn hai mươi năm mới leo lên được vị trí này, còn chưa vớt vét được chút tiền nào đã trực tiếp bị tống cổ.
Đúng là số khổ.
Sau khi biết được tất cả sự thật Lưu Đức Vượng đã bật khóc, quản lý Tào ngồi một bên không biết phải làm sao, anh ta không biết Giang Sách và cũng chưa bao giờ nghe nhắc đến nên đương nhiên không biết lý do mà cậu mình
khóc.
Không để ý đến bọn họ.
Vương Kiện Lai căn dặn thư ký chi nhánh: "Lập tức thông báo cho phòng tài vụ, lập tức hoàn trả lại tiền cho tất cả các quý bà có mặt ở đây, trả lại đầy đủ không được thiếu một xu."
"Đã hiểu." Thư ký vội vàng rời đi.
Sau đó một loạt tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên tại hiện trường, trên mặt mỗi người đều nở một nụ cười thật tươi, hôm nay đúng là rơi vào đường cùng tự có lối đi."
Tất cả mọi người đều khen ngợi Vương Kiện Lai là một người công tâm không vụ lợi, mà Vương Kiện Lai chỉ lẳng lặng nhìn Giang Sách, mọi chuyện ông ta làm đều theo ý của Giang Sách, ngay cả nghĩ ông ta còn không thèm nghĩ.
Chuyện vẫn chưa kết thúc.
Giang Sách nói với mẹ vợ Tô Cầm: "Mẹ, mẹ có mang theo búa không?"
"Ừm, có."
Tô Cầm lấy ra cây búa ra: "Sách à, sao con lại kêu mẹ đem theo cái này?"
Giang Sách ho khan một tiếng, lấy tay chỉ vào chi nhánh rồi nói: "Đập."
"Hả? Đập?"
"Đúng vậy, loại cửa hàng lừa gạt người khác thế này đáng bị đập nát."
“Như vậy không tốt lắm đâu." Tô Cầm cầm búa căn bản không dám ra tay.
Đùa gì vậy? Đây là Châu báu Hằng Tinh đó, bạn đập phá cửa hàng của người ta thì sẽ bị người ta kiện ngược lại đấy, liệu bạn có đủ tiền bồi thường cho người ta không?
Thế mà một phó giám đốc chi nhánh như Vương Kiện Lai không những không phản đối mà còn lên tiếng ủng hộ: "Cậu đây nói đúng, chuyện Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi quan tâm nhất chính là hai từ "uy tín", loại chuyện thế này đúng là làm một sự sỉ nhục cho chúng tôi, phải đập nát, đập nát mới được, loại cửa hàng thế này tuyệt đối không được phép tồn tại."
"Cho nên các vị cứ yên tâm đập đi, tất cả mọi tổn thất sẽ không bắt các vị phụ trách đâu."
Có mấy lời này của Vương Kiện Lai, mọi người cũng cảm thấy bớt lo lắng, Tô
Cầm áp lực suốt hai ngày rốt cục cũng có cơ hội trút giận mọi uất ức trong lòng nên ra sức đập, đập thật mạnh.