TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 642 "Anh muốn đi thi đấu à?" 

Đêm sâu, vầng trăng trên trời đã nhô cao. 

Giang Sách bước vào phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào Đinh Mộng Nghiên, có chút ngượng ngùng nói: "Anh đi tắm trước." 

Đi tắm? 

Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách bước vào phòng tắm, cả người cô không được ổn cho lắm. 

Cô nhận ra điều gì có thể đang xảy ra. 

Chẳng lẽ, đêm nay thực sự phải làm à? 

Cô vừa mong vừa sợ, nói thật là cô không còn rào cản gì với Giang Sách nữa, đã đến lúc phải dâng mình, nhưng dù sao thì cô vẫn là một trinh nữ, tưởng tượng đến lúc phải làm như thế với Giang Sách, cô sẽ không tự chủ được mà hồi hộp. 

"Thật sự muốn sao?" 

"Không." 

"Nhưng, tại sao mình có chút mong chờ?" 

Đinh Mộng Nghiên đang do dự, một lúc sau Giang Sách bước ra khỏi phòng tắm, nhìn Giang Sách đang có tinh thần tốt, Đinh Mộng Nghiên theo bản năng vùi đầu vào chăn. 

"Mộng Nghiên." 

"Hả?" 

"Anh, muốn..." 

Chiến thần Tu la trên chiến trường lấy một địch trăm, bây giờ lại lo lắng đến mức không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh. 

Anh nuốt nước bọt và leo lên giường. 

Đêm nay nhất định phải làm... 

"A!!!" 

Đinh Mộng Nghiên đột nhiên hét lên, Giang Sách bày ra vẻ mặt đầy nghi ngờ, tại sao mình chưa bắt đầu là cô ấy đã hét lên rồi? 

Đinh Mộng Nghiên vội vàng vén chăn bông lên, nhìn thấy ga giường có màu đỏ, có màu đỏ tươi chảy ra từ trong váy, cô xấu hổ nói: "Em... đến tháng." 

Bùm! 

Giống như sấm sét kéo đến. 

Giang Sách vất vả lắm mới thu hết can đảm, mọi thứ đã sẵn sàng, kết quả lại như thế này sao? 

Xem ra, trời không thương mình rồi. 

Đã đến nước này rồi, còn có thể làm gì chứ? Từ khuôn mặt của Giang Sách, có thể thấy một cảm giác mất mát mạnh mẽ, điều mà trước đây chưa từng thấy. 

Đinh Mộng Nghiên nói lời xin lỗi: "Chồng, em xin lỗi." 

Tại sao cô lại xin lỗi? 

Đó không phải lỗi của cô. 

Chỉ có thể nói, mọi thứ đều là định mệnh. 

Đêm đó, Giang Sách chìm vào giấc ngủ trong u uất vô tận, sau bao nhiêu năm chung sống, chưa có lúc nào anh thất vọng và lạc lối đến thế. 

Ngày hôm sau. 

Giang Sách bị đánh thức bởi một loạt chuông điện thoại lớn. 

Khi mở nó ra, là quản lý đội xe Ferrari, Lâm Mộng Vân gọi. 

"Alo, Mộng Vân, có chuyện gì vậy?" 

"Anh Giang Sách, anh còn nhớ ba tôi đã giao ước với anh những gì không?" 

"Nhớ, muốn tôi giúp đội giành chiến thắng trong cuộc đua kết hợp." 

"Ừ, đêm nay cuộc đua kết hợp bắt đầu, hôm nay anh có thể đến giúp đội được không?" 

Nhanh như vậy sao? 

Tính thời gian, xem ra quả thực là một tháng chuẩn bị đã tới. 

Giang Sách gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ chạy ngay tới, đợi tôi." 

"Cảm ơn anh!" 

Sau khi cúp điện thoại, Đinh Mộng Nghiên đang ngẩn ngơ tò mò hỏi: "Sao vậy?" 

"Là chuyện của đội xe. Nhận nhiều tiền của người ta như thế, bây giờ đã đến lúc trả nợ rồi." 

"Anh muốn đi thi đấu à?" 

"Ừm, tối nay anh sẽ không về" 

"Chồng, lại đây." 

"Hả?" 

"Đến gần đây." 

Giang Sách lại gần Đinh Mộng Nghiên, sau đó Đinh Mộng Nghiên vạch cổ Giang Sách ra và đánh dấu một 'quả dâu tây lên cổ anh với đôi môi đỏ tươi của cô. 

"Em làm gì thế?" 

Đinh Mộng Nghiên cười và nói: "Người phụ nữ vừa gọi cho anh có một giọng nói ngọt ngào như vậy, vừa nghe đã biết là một cô gái trẻ đáng yêu. Emi không cảm thấy thoải mái khi để anh qua đêm với loại phụ nữ đó. Trên cổ anh đã có ký hiệu của em, cảnh cáo người ta đừng có vọng tưởng đến chồng của em.” 

Giang Sách không nói nên lời, anh thực sự không ngờ Đinh Mộng Nghiên lại trở nên cẩn thận như vậy. 

Đinh Mộng Nghiên trong quá khứ sẽ không nói những lời này. 

Đọc truyện chữ Full