Đinh Phong Thành và Đinh Tử Ngọc cũng vui vẻ không sao tả nổi.
Mặc dù bọn họ đã bị Giang Sách sỉ nhục hết lần này đến lần khác, nhưng xem ra trí nhớ của họ không hề tốt.
Bởi vì theo suy nghĩ của họ, chuyện thu hồi quyền phân phối là không thể làm được, Giang Sách định diễn trò gì đây? Anh có tư cách gì mà có thể thu hồi quyền phân phối chứ?
Muốn thu hồi, cũng phải do người của Cục Xây dựng Đô thị tới thu hồi.
Giang Sách thật sự điên rồi nên mới có thể nói ra những lời hoang đường như vậy.
Đinh Mộng Nghiên nghe xong cũng đáp lại anh bằng vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, cô cũng không thể ngờ Giang Sách lại dám nói ra những lời hoang đường như vậy, điều này hoàn toàn không giống với tác phong ngày thường của Giang Sách, thật là nực cười.
Phải chăng cái chết của Trình Hải đã gây nên thương tổn quá lớn với anh, nên giờ anh mới biến thành như vậy.
Tất cả những người có mặt trong phòng, không một ai là tin tưởng lời Giang Sách nói.
Nhưng ngay khi ba người Đinh Trọng đang cười cợt thì thư ký đi vào nói với giọng điệu dồn dập: “Chủ tịch, phó cục Ngụy của Cục Xây dựng Đô thị tới.”
Phó cục Ngụy?
Nghe thấy ba chữ này, nét tươi cười trên mặt Đinh Trọng dần dần đọng lại, ông ta bắt đầu có một dự cảm chẳng lành.
Rất nhiều lần.
Lần nào cũng vậy, thời điểm ông ta cảm thấy Giang Sách chỉ đang nói hươu nói vượn, thì lập tức bị vả mặt một cái thật mạnh.
Mà trước khi bị vả mặt, trong lòng ông ta đều sinh ra loại cảm giác hoảng loạn kiểu này.
Vừa nói về chuyện Cục Xây dựng đô thị, kết quả người của Cục Xây dựng Đô thị tới, trên thế giới này sao lại có những chuyện trùng hợp như thế được? Ngẫm lại lập tức thấy có điểm kỳ lạ.
Đinh Trọng thu lại nụ cười tươi, lập tức sắp xếp người đi mới phó cục Ngụy vào trong.
Chưa đến năm phút sau, người của Cục Xây dựng Đô thị tới.
Phó cục Ngụy dẫn theo hai tay cấp dưới cùng đi vào văn phòng, nét mặt nghiêm túc, nhìn qua dáng vẻ ông ta trông giống như không dễ nói chuyện.
Đinh Trọng có hơi hoảng, trưng ra bộ mặt tươi cười, nói: “Phó cục Ngụy, là ngọn gió nào đưa ngài tới nơi này vậy? Uầy, đúng là khách quý, khách quý đến! Mời ngồi mời ngồi.”
Phó cục Ngụy vẫy vẫy tay, nói: “Không cần, tôi tới đây nói hai câu xong sẽ đi
luôn.”
“Ồ, ngài cứ nói.”
“Chủ tịch Đinh, liên quan đến quyền phân phối khu quy hoạch nghĩa trang, Cục Xây dựng đô thị chúng tôi muốn thu hồi lại.”
Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản đã khiến không khí trong phòng trở nên vô cùng căng thẳng.
Đinh Trọng trợn mắt há hốc mồm.
Cái mà ông ta sợ tới cũng đã tới!
Mới vừa nãy thôi ông ta còn cười nhạo Giang Sách nói hươu nói vượn, kết quả đã bị Giang Sách nói trúng, quyền phân phối bị người ta thu hồi mất rồi.
Nếu không phải Đinh Trọng quen biết phó cục Ngụy, thì có lẽ ông ta đã nghi ngờ người này là do Giang Sách mời tới để lừa gạt ông ta.
Nét mặt Đinh Trọng trông khó coi hệt như cái gan heo, hỏi với vẻ mặt đau khổ: “Không phải chứ, tại sao lại như vậy? Phó cục Ngụy, dù sao thì ngài cũng phải cho tôi một lý do đi chứ? Quyền phân phối này chúng tôi chấp hành rất tốt, sao lại đột nhiên nói muốn thu hồi là thu hồi như thế? Có phải có kẻ nào đó đi mách trộm, nói hươu nói vượn gì với ngài không?”
Thời điểm nói ra lời này, ông ta còn cố tình nhìn Giang Sách, rõ ràng là đang nhắm vào anh.
Nhưng phó cục Ngụy lại nói với vẻ dửng dưng: “Khu quy hoạch của Cục Xây dựng Đô thị này có sự bố trí đặc biệt, giao cho xí nghiệp phân phối quả thực có phần không hợp lý, vậy nên tổ chức quyết định thu hồi lại. Chủ tịch Định, xin lỗi, ông mau bàn giao văn kiện về quyền phân phối đi.”
Nói như không nói.