Giang Sách cười nhẹ, không nói gì thêm, xoay người rời khỏi sảnh từ đường.
Khi bước tới cửa, Đinh Trọng cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, không khỏi hét lớn một tiếng: "Giang Sách!"
Người mở cửa dừng lại.
"Cảm ơn, cảm ơn!"
Giang Sách lắc đầu với một nụ cười, rồi sải bước đi, chỉ để lại cho Đinh Trọng một bóng lưng đầy ẩn ý.
Đây mới là dáng vẻ một người đàn ông thực sự nên có.
Đinh Phong Thành trợn tròn mắt, đầu tiên là sờ trán, sau đó mới sờ trán Đinh Trọng. Kiếm Hiệp Hay
“Cái gì?” Đinh Trọng hất tay Đinh Phong Thành ra.
"Cháu bị sốt hay ông bị sốt vậy? Sao ông lại nói nhảm thế?"
"Tao nói nhảm cái gì?"
"Không, cháu nghe nhầm sao? Vừa rồi ông đã cảm ơn Giang Sách. Ông nội, ông uống nhầm thuốc sao? Còn Giang Sách, tự nhiên cậu ta lại nói sẽ giúp cháu? Sẽ không phải là cậu ta muốn ngấm ngầm hại cháu đấy chứ? Thấy tình cảnh của chúng ta thế này nên muốn bỏ đá xuống giếng sao?"
“Bốp!” Đinh Trọng tát thẳng vào đầu Đinh Phong Thành: “Giang Sách là người tốt bụng, văn võ song toàn, sao mày có thể nói xấu sau lưng người ta hả?”
Hả?
Tốt bụng, văn võ song toàn?
Đinh Phong Thành cảm giác mình đang nằm mơ, đây là đâu, tôi là ai vậy?
"Ông ơi, ông thật sự bị điên à?"
Đinh Trọng cười ha hả: "Là tao, tao điên rồi, nếu tao điên sớm hơn, có lẽ nhà họ Đinh đã là một thế gia hạng nhất rồi."
Ông ta nhìn về phía cửa và nói đầy ẩn ý: "Phong Thành, cháu nhớ kỹ cho ông. Từ nay về sau cháu không được phép vô lễ với Giang Sách nữa. Cậu ấy là cứu tinh của nhà họ Đinh đấy."
"Trong tương lai, cậu ấy sẽ thay ông dạy dỗ cháu, cháu phải học để đủ tư cách làm gia chủ nhà họ Đinh đấy.”
Đinh Phong Thành sững sờ: "Chuyện gì xảy ra vậy? Để Giang Sách dạy dỗ cháu ư? Vậy thì chẳng phải sẽ hành hạ cháu đến chết sao?"
"Đừng nói nhảm nữa, quỳ xuống!"
"Quỳ xuống?"
"Quỳ!"
Đinh Phong Thành quỳ xuống.
Đinh Trọng nói: "Bây giờ cháu quỳ trước bài vị của tổ tiên, và ăn năn sám hối vì những nghiệp chướng mà cháu đã làm đi."
"Quỳ bao lâu ạ?"
"Quỳ cho tới khi cháu tỉnh ngộ mới thôi!"
Đinh Phong Thành bất đắc dĩ vừa bất lực, anh ta không dám và sẽ không chống lại mệnh lệnh của Đinh Trọng, nhưng anh ta cũng không hiểu tại sao ông nội của mình, người vô cùng căm ghét Giang Sách, lại thay đổi thái độ trong một khoảng thời gian ngắn như thế.
Có thể là do Đinh Trọng uống nhầm thuốc chăng?
Đinh Phong Thành lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
...
Thành phố giải trí.
Giang Sách mặc một bộ đồ giản dị, sải bước và đến quán bar do anh Hải mở.
Đi qua tầng một và đi thẳng lên tầng hai.
Ở đây, như mọi khi, có đủ loại đánh cược.
Giang Sách đứng ở lối vào cầu thang nhìn xung quanh, sau đó cất giọng bình tĩnh nói: "Bảo ông chủ của các người ra đây.”
Âm thanh không lớn, nhưng lực xuyên thấu cực mạnh, mỗi một lời nói đều rõ ràng truyền đến tai mọi người.
Mọi người đều nhìn về phía Giang Sách.
Một người quản lý của quầy bar bước đến: "Có chuyện gì thì nói với tôi đi."
Giang Sách thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta.
"Tôi không thể nói anh, bảo ông chủ của anh đi ra đi."
"Haha, anh là cái thá gì, tại sao ông chủ của chúng tôi lại phải ra gặp anh? Có phải muốn tôi tìm người dạy cho anh một bài học không?"
Giữa những lời nói đó, vài người đàn ông mạnh mẽ đang theo dõi hiện trường đi tới, mỗi người đều cao hơn hai mét.
Đứng bên cạnh Giang Sách, giống như mấy cây cột chống trời.
“Cút đi.” Quản gia khinh thường nói.
Giang Sách hơi ngẩng đầu: "Cho anh 10 giây nữa để gọi ông chủ đi ra."
Người quản lý mỉm cười.
"Ha, cho tôi 10 giây? Tên nhóc cậu đánh giá bản thân hơi cao rồi đấy?"
"Chiến!"