Cái quỳ gối này trực tiếp khiến Đinh Phong Thành ngơ ngác, thậm chí còn tự hỏi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Anh ta sống lâu như vậy, cho tới nay đều ra vẻ đáng thương xin lỗi người khác, hôm nay mặt trời ló dạng ở đằng tây à, thế mà lại người chủ động đến xin lỗi anh ta.
Điều quan trọng nhất là nhóm người này có thủ đoạn còn mạnh mẽ hơn mình.
Theo lý mà nói thì không nên mà.
Anh ta nơm nớp lo sợ nói: “Cái đó, mọi người đừng làm thế, đứng dậy đi.”
Lần đầu tiên nhận được đại lễ như vậy, Đinh Phong Thành cảm thấy rất chột dạ.
Điều buồn cười nhất là đối phương lại không chịu đứng dậy!
Người dẫn đầu lại hết sức chân thành nói: "Không được, chúng tôi không thể đứng lên, dù sao cũng là chúng ta đã phạm sai lầm trước. Là chúng tôi cố tình gây sự, buộc cậu rời khỏi nhà họ Đinh, chúng tôi sai rồi. Không có gì để nói nữa, chúng tôi ở đây để tạ lỗi, xin cho chúng tôi sám hối trước từ đường nhà họ Đinh đi, chỉ có như vậy chúng tôi mới yên lòng được.”
"Hả…"
Đinh Phong Thành gãi gãi đầu: "Nếu các người muốn quỳ thì cứ quỳ đi."
Quay đầu lại, Đinh Phong Thành hỏi: "Anh Hải?"
Họ cho rằng Đinh Phong Thành cố tình hỏi tại sao anh Hải không đến, nhanh chóng giải thích: "Anh Hải đang được điều trị trong bệnh viện vì bị thương ở cánh tay, e là trong chốc lát anh ấy không thể đến được. Nhưng cậu yên tâm, chờ vết thương của anh Hải tốt lên, nhất định sẽ đích thân đến xin lỗi.”
Đinh Phong Thành càng bối rối hơn.
Anh Hải bị thương ở cánh tay ư? Ai lại có gan làm anh Hải bị như vậy chứ?
Anh ta ngập ngừng hỏi: "Các người làm là vì ai?"
Người nọ thành thật nói: "Anh đừng đùa với chúng tôi, bởi vì ai, không phải trong lòng anh rõ hơn chúng tôi sao?"
Đinh Phong Thành cau mày không nói gì nữa, xoay người đi vào bên trong từ đường.
"Ông nội, chuyện lạ, thuộc hạ của anh Hải đến xin lỗi cháu!"
"Còn anh Hải cũng đã bị thương."
"Thực sự là kỳ quái, không biết ai đã báo thù cho cháu nữa?"
Đinh Trọng cười ha hả, giống như mọi chuyện đã nằm trong tính toán của ông ta, ông ta phủi tay áo, nhẹ giọng nói: "Ai giúp cháu, còn cần ông nói sao?"
Đinh Phong Thành sửng sốt, lập tức nhớ tới một người.
"Giang Sách?"
"Không thể nào, một con dế nhũi như cậu ta sao có thể có sức mạnh như vậy được chứ?"
Nói còn chưa dứt lời, Đinh Trọng đã giơ tay tát vào mặt Đinh Phong Thành, khiến hai mắt anh ta như nổ đom đóm.
"Không được phép nói ân nhân như vậy!"
Ân nhân?
Đinh Phong Thành dùng một tay che mặt, cũng không biết nói gì mới tốt, tại sao thái độ của ông cụ lại thay đổi nhiều như vậy?
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Giang Sách đã nói rằng anh sẽ tự giúp anh ta.
Có vẻ như ngoài Giang Sách, chưa có người nào khác nói những lời tương tự.
Những kẻ tâng bốc mình ngày thường lúc này đều đã chạy thật xa, cũng không có người muốn tiếp cận mình, huống chi là báo thù cho mình.
"Chẳng lẽ... thật sự là cậu ta sao?"
Nếu thật sự là Giang Sách, Đinh Phong Thành sẽ có chút không thích ứng được.
Đinh Trọng Nghĩa xua tay: "Sao còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Mau nói cảm ơn với người ta đi. Phong Thành, ông có thể nói cho cháu biết, nhà họ Đinh có thể đứng vững trở lại hay không đều phụ thuộc vào Giang Sách, cậu ấy là hy vọng duy nhất của chúng ta, cháu không được đắc tội người ta đấy."
Nói thì nói như vậy, nhưng Đinh Phong Thành vẫn rất khó hiểu.
Anh ta tò mò hỏi: "Ông nội, tại sao thái độ của ông đối với Giang Sách đột nhiên thay đổi nhiều như vậy? Không phải lúc nào ông cũng ghét cậu ta sao?"
Đinh Trọng mỉm cười.
"Trước đây là ông có mắt như mù, nhưng bây giờ, ông có thể nhìn rõ ai tốt ai xấu rồi!"
"Đừng nói nhảm nữa, đi đi!"
Hai mươi phút sau.
Đinh Phong Thành lái xe đến trước cửa nhà Đinh Mộng Nghiên, sau khi xe dừng lại, anh ta do dự một lúc lâu mới từ từ xuống xe.
Cầm hộp hoa quả trên tay, anh ta suy nghĩ không biết nên nói gì, rồi miễn cưỡng đi về phía cửa.
Không phải anh ta không muốn cảm ơn mà là anh ta thấy xấu hổ.
Nghĩ đến những gì anh ta đã làm với Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên trong quá khứ, Đinh Phong Thành cảm thấy mình giống như một kẻ bỉ ổi, nhưng trên thực tế, với hành vi trước đây của anh ta, anh ta đúng là một tên bỉ ổi.
Khi đến cửa, Đinh Phong Thành nhìn thấy Giang Sách đang bóp chân cho Đinh Mộng Nghiên, hai vợ chồng đang nói chuyện cười nói rất tình tứ.
"Khụ khụ."
Anh ra cố tình ho khan vài tiếng.
Khi những người trong phòng nghe thấy động tĩnh, họ nhanh chóng xấu hổ ngồi ổn định lại.
Hai má của Đinh Mông Nghiên ửng hồng: "Anh hai, anh đến rồi à?"
“Ừ.” Đinh Phong Thành bước tới, đặt một hộp hoa quả lên bàn cà phê, lúng túng nói: “Hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn Giang Sách, cảm ơn cậu đã giúp tôi…”
Anh ta lắp bắp, ấp a ấp úng nói, khác hẳn với một Đinh Phong Thành thường ngày hay ba hoa liến thoắng.
Không có gì đáng ngạc nhiên cả, dù sao thì anh ta chưa bao giờ nói mấy điều buồn nôi như vậy trước đây.
Nghe được một nửa, Giang Sách vội giơ tay ý bảo anh ta đừng nói nữa, không phải anh không thích nghe mà là toàn thân anh cũng nổi hết da gà.
"Khụ, được rồi, Phong Thành, anh đừng nói nữa, tôi đã hiểu ý của anh rồi."
“Hiểu ư?” Đinh Phong Thành cũng vô cùng xấu hổ: “Vậy, vậy tôi để đồ ở đây, tôi về trước nhé.”
“Chờ đã.” Giang Sách chỉ vào ghế sô pha đối diện: “Anh ngồi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Đinh Phong Thành ngồi xuống.
Giang Sách nhìn anh ta, lại nhìn Đinh Mộng Nghiên, chủ động nói: "Phong Thành, tôi đã thảo luận với Mộng Nghiên, tôi muốn giúp anh ngồi vào ghế gia chủ của nhà họ Đinh, tương đương với việc đoạt lại nhà họ Đinh."
"Tôi ư?"
Đinh Phong Thành cười nói: "Này, tôi biết mình mấy cân mấy lạng, tôi không phải giỏi giang gì, sau sự việc này, tôi càng biết rõ tôi không phải là đối thủ của Đinh Hồng Diệu. Từ đầu đến cuối, tôi giống như một kẻ ngốc, bị người khác xoay mòng mòng."
Vừa dứt lời, Đinh Phong Thành liền nhìn thấy ánh mắt giống như chim ưng của Giang Sách đang nhìn mình chằm chằm, khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Giang Sách lạnh lùng nói: "Phong Thành, anh là bảo bối của ông cụ và là người thích hợp nhất để thừa kế vị trí gia chủ. Chẳng lẽ anh nguyện ý cả đời cứ cà lơ phất phơ, làm kẻ vô tích sự ư?"
"Nếu vậy thì cuộc trò chuyện ngày hôm nay dừng lại tại đây, anh có thể đi rồi.”
"Tôi không muốn nói quá nhiều với một kẻ vô tích sự."
Vô tích sự?
Từ trước tới nay, Đinh Phong Thành dùng những từ ngữ như vậy để miêu tả Giang Sách, và bây giờ cuối cùng cũng đến lượt anh ta.
Trên thực tế, dùng từ vô tích sự để mô tả Đinh Phong Thành là rất phù hợp.
Nếu anh ta không phải cậu chủ nhà họ Đinh, nếu người như anh ta mà bị ném vào xã hội, đoán chừng cũng không có người cho anh ta khiêng gạch, vô tích sự từ đầu đến cuối, không làm được gì cả.
Đinh Phong Thành cúi đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Nước mắt đã lượn quanh nơi hốc mắt, móng tay cứa vào da thịt, lòng tự tôn của người đàn ông lúc này hoàn toàn bị đánh thức.
Nếu có thể, ai lại muốn là kẻ vô tích sự chứ?
Anh ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Giang Sách, khẳng định nói: "Giang Sách, tôi lựa chọn tin tưởng cậu, cậu hãy nói cho tôi biết tôi cần phải làm gì để ngồi vào vị trí gia chủ nhà họ Đinh?"
Cuối cùng anh ta đã có đủ dũng khí để nói ra những điều mà anh ta đã giữ trong lòng bấy lâu nay!