Bữa cơm này xem ra Viên Nhai Vĩ khó có thể nuốt xuống được, đũa cũng không nhúc nhích được mấy lần, mà chỉ một mực nhìn Giang Sách và Đinh Phong Thành trò chuyện vui vẻ.
Khách là do mình mời tới, kết quả lại có quan hệ tốt với Giang Sách, lý lẽ ở đâu chứ?
Rất nhanh Kỳ Chấn đã nói ra mục đích thật sự của ông ta, thì ra là muốn cùng Đinh Phong Thành hợp tác để nhận các dự án liên quan đến việc khai phá khu vực bỏ hoang tại phía Bắc.
Đinh Phong Thành vỗ ngực nói: “Không có vấn đề gì hết, chuyện này đều là công việc của tôi, tôi cũng coi như đúng chức trách nói với ông rằng, hiện tại tôi còn đang tìm một cộng sự chất lượng như chủ tịch Kỳ đây.”
Nghe xong câu này, trong lòng Kỳ Chấn càng thêm phấn khởi. Hai người lại tiếp tục vui vẻ uống rượu. Cả bàn tiệc đều đang vui vẻ ăn uống nói chuyện không ngừng, chỉ duy nhất có mình Viên Nhai Vĩ từ đầu đến cuối đều lạnh mặt. Đến khi sắp tan tiệc thì Đinh Phong Thành đứng lên nói: "Tôi còn phải trở về chuẩn bị chuyện dự án, không thể tiếp tục ở lại đây cùng các vị được nữa, đi trước một bước, mọi người ăn uống vui vẻ.”
Kỳ Chấn dẫn đầu đứng lên: "Cậu Đinh đi thong thả.”
"Khách khí rồi, khách khí rồi."
"Để chúng tôi tiễn cậu?"
"Không cần, tôi đi một mình là được, mọi người cứ tiếp tục ăn đi.”
Đinh Phong Thành đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ rời khỏi phòng riêng.
Kỳ Chấn vô cùng hài lòng ngồi xuống, vui vẻ nhìn Giang Sách, nói: "Giang thần y, đều nhờ cậu hỗ trợ, nếu không phải có tầng quan hệ này của cậu, chỉ sợ tôi cũng không dễ dàng chiếm được hạng mục này như vậy.”
Giang Sách khoát tay áo: "Không cần quá khách khí, thật ra tôi cũng không nói gì, đây vốn là hạng mục chất lượng cao, mặc dù không có quan hệ này của tôi, Đinh Phong Thành cũng sẽ nguyện ý hợp tác với ông.”
Mấy lời này nghe có vẻ hơi công nghiệp.
Chẳng qua hai người đều rất cao hứng, hơi tâng bốc đối phương một chút cũng không tổn thương hòa khí, chỉ có Viên Nhai Vĩ như ngồi trên bàn chông.
Vốn dĩ anh ta muốn lợi dụng tầng quan hệ này của Đinh Phong Thành để lấy lòng Kỳ Chấn, kết quả thì sao? Vô duyên vô cớ để Giang Sách được hời, càng nghĩ càng tức giận.
Hôm nay nếu không tìm được cách trút giận, có lẽ buổi tối anh ta sẽ không ngủ được.
Suy nghĩ một hồi, Viên Nhai Vĩ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nói: "Chủ tịch Kỳ, tôi bỗng dưng nhớ tới một chuyện, hôm nay phường Nguyên Thạch sẽ có một lượng lớn hàng hóa mới, vừa vặn chúng ta cũng ăn xong, nếu được, cùng nhau đi qua xem một chút nhé?”
Phường Nguyên Thạch, là một trong những nơi thu mua nguyên liệu châu báu của Hằng Tinh, mỗi tháng đều phải từ đó thu mua một lượng lớn đá thô dùng để chế tác, lấy thành phẩm ra để bán.
Mỗi ông trùm trang sức đều rất quan tâm đến nơi có nguyên liệu này.
Kỳ Chấn không chút suy nghĩ, trực tiếp đồng ý.
Đồng thời, ông takéo tay Giang Sách nói: "Giang thần y, cậu không còn chuyện gì khác chứ? Nếu không có thì cũng cùng chúng tôi đến Phường Nguyên Thạch một chuyến, xem mua nguyên thạch, rất thú vị. ”
Giang Sách không từ chối được, gật gật đầu đồng ý.
"Được, vậy chúng ta lập tức xuất phát."
Xong buổi tiệc rượu, Kỳ Chấn đưa Giang Sách, Viên Nhai Vĩ, ngồi xe thể thao Porsche của mình chạy tới Phường Nguyên Thạch.
Dọc theo đường đi, Kỳ Chấn nói với Giang Sách về chuyện liên quan đến Phường Nguyên Thạch.
Phường Nguyên Thạch này rất đáng để chú ý.
Phường Nguyên Thạch, rất nhiều người thích gọi nó là “Phường Đổ Thạch”.
Nơi này có rất nhiều nguyên liệu đá thô chưa cắt ra, tốt xấu đều trộn lẫn với nhau, có thể mua được nguyên thạch tốt hay không, ngoại trừ xem vận khí, phần nhiều chính là nhờ vào mắt nhìn của mỗi người.
Mắt nhìn tốt, có thể mua đá thô tốt với giá rất thấp, mắt nhìn kém, sẽ phải bỏ ra một số tiền lớn mua về đá thô chất lượng kém, lời chẳng đủ bù vốn, sinh ra lỗ nặng.
Ở đây, có người một đêm phất lên giàu có, cũng có một số người trắng tay sau một đêm. May mắn, mắt nhìn, can đảm, đều không thể thiếu.
Dọc theo đường đi, Giang Sách nghe Kỳ Chấn miêu tả, không khỏi sinh ra hứng thú đối với Phường Nguyên Thạch này.
Kỳ Chấn nói: "Hôm nay chúng ta đi làm khách xem hàng một lần, xem nhóm hàng mới vào này có bao nhiêu hàng tốt. Đến lúc đó sẽ xem ánh mắt cùng vận khí của mỗi người. Nếu vận khí tốt, nói không chừng bỏ ra mấy vạn tệ là có thể mua được nguyên thạch trị giá mấy trăm ngàn thậm chí hơn trăm vạn, như vậy là phát tài rồi.”
Nói đến đây, mấy người đều rất hưng phấn.
Họ không phải là rất muốn kiếm tiền, nhưng đối với cách này họ cảm thấy rất thú vị, “đặt cược” kích thích như vậy vốn là niềm yêu thích của đàn ông.
Trên xe, sắc mặt Viên Nhai Vĩ không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Giang Sách và Kỳ Chấn đều không biết, Viên Nhai Vĩ nổi tiếng là "hỏa nhãn kim tinh" trong giới nguyên thạch, trên cơ bản sẽ không nhìn nhầm, luôn có thể lấy được nguyên thạch vô cùng quý hiếm với giá tương đối rẻ.
Hôm nay Viên Nhai Vĩ chủ động mời bọn họ tới đây, chính là muốn thể hiện bản lĩnh này của mình.
Nếu như vận khí đủ tốt, mua được nguyên thạch quý giá, như vậy, anh ta sẽ lộ ra mặt tốt ở trước mặt Kỳ Chấn, việc mất mặt ở tiệc rượu cũng được bù đắp.
Càng nghĩ trong lòng càng vui vẻ, thậm chí thiếu chút nữa anh ta đã cười ra tiếng.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại. Ba người lần lượt xuống xe, đi tới cửa Phường Nguyên Thạch.
Giang Sách liếc mắt một cái, nơi này càng giống như một "chợ rau" cao cấp xa hoa, vào cửa lớn liền thấy có rất nhiều cửa hàng, mỗi một cửa hàng đều trang trí vô cùng tráng lệ, bên trong mỗi cửa hàng đều có một lượng lớn nguyên thạch, tùy ý mua.
Đồng thời, khắp nơi đều có thợ cắt chuyên nghiệp, mua nguyên thạch có thể cắt ra tại chỗ, trưng bày trước mặt mọi người, vừa mua là có thể biết có phải là hàng tốt hay không.
Viên Nhai Vĩ có chút khẩn trương, đưa tay nói: "Chủ tịch Kỳ, chúng ta đi xem thôi.”
"Ừm, đi xem thử."
Đoàn người đi vào cửa hàng đầu tiên, nơi này bày rất nhiều nguyên thạch, ông chủ nhiệt tình đi lên tiếp đãi.
"Các vị, xem hàng à?"
"Ừm." Viên Nhai Vĩ tùy ý quét một vòng, quan sát hàng hóa trong cửa hàng.
Giang Sách cũng đang theo dõi.
Nhìn nhìn, Giang Sách bỗng nhiên cảm thấy bên trong cơ thể mình có một luồng “Khí” giống như ăn khớp với một viên đá trong cửa hàng. Điều này khiến anh hơi bất ngờ.
Luồng “khí” này anh sử dụng để tu luyện y thuật, đối với chiến đấu cũng có trợ giúp nhất định, nhưng thật không ngờ lại có thể ăn khớp với nguyên thạch trong cửa hàng.
Giang Sách liền cảm giác mình đứng trong một khu rừng khổng lồ, mỗi một viên nguyên thạch giống như một cái cây, trên cây có tiếng mời gọi.
Giang Sách nhíu nhíu mày, xảy ra chuyện gì vậy?
Anh bình tĩnh cảm thụ sự ăn khớp kia, chậm rãi, nắm được bí quyết.
Tựa hồ, tiếng mời gọi càng lớn, sự ăn khớp càng mạnh, chứng tỏ cho độ tinh khiết bên trong nguyên thạch càng cao.
Nếu trường hợp này là thật, vậy thì...
Giang Sách không dám nghĩ.
Điều này chẳng khác nào có một đôi mắt xuyên thấu, có thể xuyên thấu két sắt, nhìn thấy bên trong rốt cuộc cất giấu bao nhiêu tiền.
Những nguyên thạch này ở trước mặt anh không thể nào che giấu được, anh có thể dễ dàng phân biệt khối nguyên thạch tốt hay không tốt với độ chính xác cao.
Lúc này, Viên Nhai Vĩ đã quét qua đống nguyên thạch bên trong cửa hàng một lần.
Anh ta khinh thường: "Không có hàng hóa tốt trong cửa hàng này, đi thôi, nhà tiếp theo."
Ông chủ hơi nóng nảy khi nghe anh ta nói như vật.
"Này, vị khách này nói như thế nào vậy? Sao cửa hàng của tôi lại không có hàng hóa tốt chứ?”
Viên Nhai Vĩ lạnh lùng nói: "Viên Nhai Vĩ tôi trước giờ nói một không có hai, nói ông không có hàng tốt thì chính là không có hàng tốt.”
Ông chủ vừa nghe vậy, kinh ngạc hỏi: “Ngài chính là hỏa nhãn kim tinh của châu báy Hằng Tinh – Viên Nhai Vĩ ư?”
"Đúng vậy."
Viên Nhai Vĩ ngẩng đầu lên, rất thích nghe những lời khen ngợi như thế.
Đặc biệt là được khen ngợi trước mặt Kỳ Chấn, làm cho trong lòng anh ta càng thêm sảng khoái.
Ông chủ cười nói: "Sếp Viên có nhãn lực tốt, tôi không dám lừa gạt anh, quả thật, nơi này đều không có hàng hóa tốt. Nhưng mà, trong phòng tôi có một khối nguyên thạch cực phẩm, nếu như anh muốn, tôi sẽ lập tức lấy ra cho anh xem một chút. ”
"Ồ? Vậy thì lấy nó ra đi.”
"Xin hãy chờ một chút."
Chưa đầy hai phút, chủ cửa hàng lấy ra một cái hộp màu đỏ thẫm, cẩn thận đặt trên bàn, nhìn chung quanh, vô cùng cẩn thận mở ra.
Bên trong là một khối đá thô lớn như củ cải nước, mặt ngoài xám xịt, nhưng dưới màu xám lại hiện ra một cỗ màu xanh biếc.
Điều đó có nghĩa là gì?
Chứng tỏ độ tinh khiết của ngọc thạch bên trong khối nguyên thạch này rất cao.
Đáng khen ngợi hơn đó là kích thước của khối nguyên thạch này cũng rất hiếm, lớn hơn nhiều so với khối nguyên thạch thông thường.
Một khối nguyên thạch lớn, độ tinh khiết lại cao như vậy, nếu như lấy ra bán, tuyệt đối có thể bán ra giá trên trời!
Viên Nhai Vĩ vừa nhìn đã yêu thích không buông tay.
Anh ta ở Phường Nguyên Thạch nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy khối nguyên thạch cực phẩm nào đẹp đến thế.
Viên Nhai Vĩ vừa định nhìn thêm vài lần, ông chủ lại đóng hộp lại, không cho xem nữa.
"À, ông chủ, để tôi xem lại chút."
Ông chủ cười hì hì nói: "Sếp Viên, tôi lấy ra bảo vật trấn tiệm này, chính là muốn nói cho anh biết chỗ này của tôi không phải không có hàng tốt, xem qua là được rồi, không cần nhìn nhiều.”
Ông ta vừa nói vừa chuẩn bị cất đồ đi.
Viên Nhai Vĩ vội vàng ngăn lại.
“Ông chủ, ông ra giá đi, tôi muốn khối nguyên thạch này!”
Ông chủ khoát tay áo: "Không bán, có nhiều tiền cũng không bán, đây là bảo vật trấn tiệm của tôi, không phải dùng để bán.”
Viên Nhai Vĩ thật sự sốt ruột, thứ tốt như vậy, không thấy thì tôi, đã thấy thì làm sao có thể không lấy được?
Anh ta đưa ra một ngón tay.
“Một trăm vạn, một trăm vạn tôi mua!’”
Đây chắc chắn là một giá trên trời.
Ông chủ lại lắc đầu.
"Hai trăm vạn!"
Ông chủ tiếp tục lắc đầu.
“Ba trăm vạn!”
Khi nghe được con số này, ông chủ cũng có chút mất bình tĩnh, ông ta ngẩng đầu nhìn Viên Nhai Vĩ, ngữ điệu cũng có chút thay đổi: "Sếp Viên, anh thực sự muốn sao?”