Kỳ Chấn và Giang Sách cũng chỉ có ý tốt, nhưng tiếc là Viên Nhai Vĩ lại không thấy như vậy.
Theo anh ta thì đó là một sự sỉ nhục.
Anh ta giống như một con chó nhà có tang, cần người khác bố thí mới có thể sống được.
Nhục nhã.
Nhục nhã vô cùng!
Điều đáng sợ nhất là Kỳ Chấn thật sự đề nghị rằng: “Giang thần y thật sự làm tôi rất bất ngờ, vừa hay đúng lúc vị trí giám đốc thu mua bên bộ phận này đang bị trống, tôi thấy để cho Giang làm thần y cũng được đó?”
Chuyện đó…
Viên Nhai Vĩ vừa lo vừa tức.
Vị trí giám đốc thu mua đó luôn bị bỏ trống là vì từ trước đến giờ Viên Nhai Vĩ kiêm luôn chức vị đó.
Phải biết rằng trong công ty, bộ phận mua bán là bộ phận hái ra rất nhiều tiền.
Nơi này có rất nhiều lợi ích béo bở.
Mấy năm nay Viên Nhai Vĩ đã kiếm được rất nhiều tiền từ vị trí đó.
Bây giờ lại muốn tặng vị trí giám đốc thu mua cho Giang Sách, cứ như là cắt miếng thịt của anh ta vậy!
Anh ta muốn phản đối, nhưng nên nói như thế nào đây?
Không biết phải nói như thế nào.
Mọi biểu hiện của anh ta và Giang Sách ngày hôm nay, Kỳ Chấn đã quan sát hết, cao thấp đã định rồi.
Hơn nữa Giang Sách cũng là thành viên của hội đồng quản trị, lại còn sở hữu ba mươi phần trăm cổ phần nữa, vậy nên cho anh một vị trí giám đốc thu mua cũng chẳng cần phải nghĩ gì nhiều.
Trong lòng Viên Nhai Vĩ vô cùng không muốn, nhưng có thể nói được gì chứ?
Dù không muốn nhưng vẫn phải nhịn.
Anh ta nhìn Giang Sách chằm chằm, trong lòng đã phanh thây xé xác anh ra, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ tươi cười, nói một câu vô cùng giả tạo: “Chúc mừng Giang thần y, không, có lẽ bây giờ phải gọi là giám đốc Giang mới đúng.”
Giang Sách cười cười không nói gì, đương nhiên là anh hiểu được sự tức giận của Viên Nhai Vĩ.
Bất cứ ai ngồi ở vị trí giám đốc thu mua thì như ngồi trên đống lửa vậy, bởi vì ngồi lên đó chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tấn công của Viên Nhai Vĩ.
Nhưng Giang Sách không quan tâm.
Nếu như Giang Sách không xử lý được một tổng giám đốc của chi nhánh thì sao mà có thể đàm phán với những cao thủ như Reeves, Đinh Hồng Diệu được?
Vì thế, trong lúc nói chuyện cười đùa, chuyện lớn đó coi như đã giải quyết xong.
Ba người không đi dạo tiếp nữa mà rời đi.
Bởi vì không cùng đường nên Giang Sách gọi một chiếc taxi về nhà.
Trên đường đi, anh nhìn khung cảnh vút qua như tên bắn bên ngoài cửa sổ, nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, có đủ đau khổ và cả buồn bã.
Nhà họ Đinh gặp biến cố lớn, phải đối mặt với con quái vật Đinh Hồng Diệu.
Kỳ Chấn muốn vào khu Giang Nam, nhưng trong ngoài là địch, bên ngoài thì phải đối phó với kẻ thù như Reeves, vừa phải xử lý kẻ xấu bên trong như Viên Nhai Vĩ.
Có thể nói rằng có rất nhiều thử thách đang chờ Giang Sách.
Thật khó khăn.
Nếu là người bình thường thì đã bị tình huống phức tạp làm cho bối rối rồi, thậm chí còn không muốn đối diện.
Nhưng Giang Sách thì khác.
Từ nhỏ anh đã được sinh ra trong tình cảnh như vậy.
Kẻ thù càng mạnh thì càng dễ kích thích ham muốn chiến đấu bên trong anh.
“Đinh Hồng Diệu, Reeves, Viên Nhai Vĩ.”
“Ha ha, tôi chờ mấy người!”
Xe tiến vào con đường nhỏ, tốc độ của xe cũng chậm lại, tài xế vừa ngân nga một bài hát vừa tuỳ ý bẻ lái.
Vừa lái không bao lâu thì thấy một chiếc xe con đỗ ven đường cùng mấy chiếc xe máy.
Xe ô tô con bị xe máy chặn lại.
Lúc xe taxi đi ngang qua, Giang Sách nhạy cảm phát hiện ra một phụ nữ và một đứa trẻ đang ngồi trong xe, cứ như… đã bị kiểm soát vậy.
Hả?
Giang Sách nhíu mày, cảm giác không ổn lắm.
Quả nhiên, ngay lập tức nghe thấy tiếng người phụ nữ la lên cầu cứu anh: “Cứu với!”
Người đàn ông trên xe lập tức bịt kín miệng người phụ nữ.
“Có gì đó không ổn lắm, tài xế, dừng xe.”
Tài xế cũng phát hiện ra có chuyện không ổn, chậm rãi dừng xe lại, nhìn đằng sau đã có năm sáu người đàn ông cường tráng.
Tài xế nói: “Dù có chuyện gì thì nhìn mấy người kia cũng không phải người tốt, đừng để sập bẫy bọn chúng.”
Giang Sách hoàn toàn không nghe, anh đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Tài xế mắng một câu “ngu ngốc” rồi lái xe bỏ chạy, không dám dừng lại nữa, thường xuyên lái xe vào ban đêm, tất nhiên là ông ta hiểu đám người đó không dễ chọc.
Giang Sách đi về phía đám người cường tráng, đương nhiên bọn chúng cũng nhìn thấy anh.
Không đợi Giang Sách đến gần, một tên đàn ông đi lên chặn anh lại.
Anh ta cố tình lấy một con dao nhỏ ra quơ quơ mấy cái rồi lạnh lùng nói: “Không phải chuyện của mày, cút đi.”
Mặc dù giọng nói nhỏ nhưng từng lời từng chữ rõ ràng rành mạch.
Trong màn đêm rét lạnh, bị một kẻ xấu dùng dao đe doạ, đằng sau còn có bốn năm người đàn ông cường tráng khác, người bình thường chắc chắn sẽ không chọn ở lại.
Nhưng Giang Sách sao có thể là người bình thường được chứ?
Anh vô cùng bình tĩnh hỏi: “Hình như tôi nghe thấy có người trong xe kêu cứu.”