Phường Nguyên Thạch, đây là lần thứ hai Giang Sách đi tới nơi này.
Điểm khác biệt so với lần trước là, lần này anh tới đây mua sắm với tư cách là giám đốc thu mua của Châu báu Hằng Tinh, và còn dẫn theo một trợ lý riêng đi bên cạnh- Lâm Hân Vũ.
“Chính là nơi này.” Lâm Hân Vũ chỉ vào một cửa hàng nói: “Cửa hàng nguyên thạch Tài Nhung, sếp Viên đã chỉ định chúng ta tới đây để mua sắm.”
Chỉ định tới cửa hàng nguyên thạch, điều này khiến Giang Sách có chút không thoải mái.
Anh hỏi: “Trước kia cũng chỉ định cửa hàng để mua sắm thế này sao?”
“Không phải, trước kia là đi mua sắm xung quanh kìa.” Lâm Hân Vũ nói đúng sự thật: “Lần này, tôi nhận được nguồn tin đáng tin cậy, cửa hàng nguyên thạch Tài Nhung nhập vào một số lượng lớn hàng mới, đang sốt ruột muốn nhả hàng, cho nên chúng ta mới phải tới đây.”
Ha ha, như vậy thì có gì hay ho?
Sẽ không có chuyện Viên Nhai Vĩ để Giang Sách làm một việc đơn giản như vậy.
“Vào xem đi.”
Một người trước một người sau bước vào cửa hàng, chủ tiệm lập tức chạy tới nghênh đón.
“Hai vị muốn mua gì ạ?”
Lâm Hân Vũ chủ động mở miệng nói trước: “Ông chủ Điền, chúng tôi là người của Châu báu Hằng Tinh, chúng tôi đã liên hệ qua điện thoại trước rồi đấy.”
Ông chủ Điền như bừng tỉnh, vội nói: “Ồ, thì ra là các người tới để thu mua số lượng lớn nguyên thạch của tôi, vào đi, vào trong này với tôi.”
Ông ta dẫn Giang Sách, Lâm Hân Vũ đi xuyên qua phòng khách, đi vào bằng cửa sau, rồi lại đi qua một khoảng đất trống, lúc ấy mới tới kho nguyên thạch.
Móc chìa khóa ra, mở cánh cửa lớn căn phòng chứa kho hàng.
Một đống nguyên thạch bỗng chốc hiện ra trước mắt mọi người, số lượng khiến người ta phải kinh ngạc.
Ông chủ Điền nói: “Đây là toàn bộ số nguyên thạch vừa được khai thác rồi đem về, hai vị cứ việc xem thoải mái.”
Giang Sách đi tới, vừa mới tới gần một chút, anh đã lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng.
Mặc dù ở đây có rất nhiều nguyên thạch, nhưng số lượng viên hữu dụng lại là rất ít!
Gần như có thể nói, đây đều là hàng loại hai.
Bởi vì Giang Sách không thể cảm nhận được phản ứng mạnh mẽ đến từ những nguyên thạch này, có thể nói tất cả đều là rác rưởi, nếu thu mua nhiều nguyên thạch kiểu này như vậy, chỉ sợ là đến cái quần cộc cũng chẳng còn.
Trong phút chốc, Giang Sách liền hiểu là có chuyện gì xảy ra.
Chẳng trách Viên Nhai Vĩ lại sắp xếp anh tới đây.
Nguyên thạch ở đây cực kỳ rác rưởi, Viên Nhai Vĩ chắc hẳn cũng đã biết điều này, cho nên mới cố ý sắp xếp Giang Sách tới đây, chính là vì muốn Giang Sách thu mua đống rác rưởi này với giá cao, sau đó lúc anh trở về thì anh ta sẽ “chứng minh” cho mọi người thấy Giang Sách nhìn nhận kém đến mức nào, qua đó sẽ hạ gục được anh.
Vì để chiến thắng được Giang Sách, Viên Nhai Vĩ cũng hao tâm tổn huyết kha khá.
Cách làm ổn thỏa nhất, chính là lập tức bỏ chạy lấy người, Giang Sách không tốn một xu, như vậy sẽ không đem lại bất kỳ tổn thất nào.
Nhưng cách làm như vậy, chỉ những người cực kỳ nhu nhược mới làm.
Lúc sau, khi quay về cũng sẽ khó đưa ra lời giải thích hợp tình hợp lý.
Giang Sách hít sâu một hơi, cẩn thận tiến hành cảm nhận một đống lớn nguyên thạch bên trong kho hàng, phân tích rõ từng viên, tuy rằng hơi lâu một chút, nhưng độ chính xác sẽ cao hơn.
Rất nhanh sau đó, Giang Sách vui sướng phát hiện, nơi này vẫn có món hàng tốt, nhưng phải yêu cầu có ánh mắt trong trăm viên chọn được một viên mới có thể chọn ra được số hàng tốt đó.
Mà điều vui sướng nhất chính là, Giang Sách có ánh mắt như vậy.
Vì vậy, Giang Sách đã mở miệng hỏi: “Nguyên thạch ở đây bán thế nào?”
Ông chủ Điền trả lời vô cùng quyết đoán: “Toàn bộ kho hàng nguyên thạch này, đóng gói tổng là ba trăm triệu, cậu mua bao nhiêu thì sẽ phân chia theo tỉ lệ. Ví dụ như cậu mua một trăm triệu, tôi sẽ lấy ra một phần ba số hàng bán cho cậu. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu trước, để mua được thì cậu phải mua ít nhất một trăm triệu.”
Sau đó ông ta còn bổ sung thêm một câu: “Nếu cậu thấy phiền phức, thì cứ bỏ thẳng ba trăm triệu ra, tôi sẽ đóng gói rồi chuyển tới tận nơi, sao hả?”
Giang Sách xua xua tay: “Không cần nhiều như vậy đây, vậy thì một trăm triệu đi, tôi mua một trăm triệu.”
Ông chủ Điền khẽ gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ lấy một phần ba số hàng bên trong kho hàng giao cho cậu.”
“Từ từ.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn tự tay chọn từng viên.”
Ông chủ Điền mỉm cười, mở miệng nói: “Giám đốc Giang, ngài đừng nói giỡn với tôi vậy chứ, mua với quy mô lớn thế này, không được chọn; nếu được chọn thì sẽ không ở cái mức giá này đâu.”
Giang Sách kiên định nói: “Không được, tôi cần phải chọn.”
Đương nhiên là phải chọn.
Nếu tùy tiện lấy ra một phần ba số hàng hóa, vậy thì chắc chắn anh sẽ lỗ chết.
Ông chủ Điền có vẻ không vui, nét mặt trở nên khó coi hơn hẳn: “Giám đốc Giang, cậu làm vậy là không đúng với quy tắc đâu, nếu cậu làm vậy, tôi không thể làm ăn tiếp được. Mua với số lượng lớn thì sẽ đúng giá với số lượng lớn đó, chọn là chọn giá, khác nhau.”
Giang Sách thở hắt ra, từ tốn nói: “Được rồi, tôi cũng không muốn làm ông khó xử.”
Anh vươn một đầu ngón tay ra, miệng nói: “Tôi chỉ chọn đúng một trăm viên nguyên thạch từ trong kho hàng này, tôi chỉ cần một trăm viên.”
Ông chủ Điền và Lâm Hân Vũ đều ngây ngẩn cả người.
Này là ý gì?
“Không phải chứ, cậu không mua với số lượng lớn nữa sao?”
“Mua số lượng lớn, một trăm viên.”
“Một trăm viên có thể gọi là mua với số lượng lớn sao? Mua với số lượng đó thì chỉ phải bỏ ra chút tiền thôi chứ?”
Giang Sách cười nói: “Yên tâm, tôi vẫn sẽ trả ông đúng một trăm triệu, nhưng tôi chỉ cần một trăm viên. Và điều kiện tiên quyết là, ông phải để tôi tự chọn hàng.”
Điều kiện như vậy, ông chủ Điền trước giờ chưa từng nghe qua.
Trả một trăm triệu cho một trăm viên, tức là mua một viên với giá một trăm vạn!