Đinh Phong Thành còn chạy tới cửa mắng hai câu rồi mới hài lòng quay lại trong phòng.
“Cái quái gì vậy chứ?”
“Tới cầu xin người ta mà còn nghênh ngang kiêu ngạo, thật sự tưởng mình là Ngọc Hoàng đại đế đó hả?”
“Nhà họ Cao đúng là thứ gia tộc rác rưởi nghe mà buồn nôn, còn không biết xấu hổ mà diễu võ giương oai trước mặt nhà họ Đinh chúng ta, chắc chắn là điên rồi.”
Trong lúc Đinh Phong Thành còn đang hùng hổ mắng chửi, Đinh Khải Sơn lại để lộ ánh mắt vô cùng kỳ lạ, dường như đang lo lắng chuyện gì đó.
Nhưng ông ấy không nói gì, chỉ để điều khiển xuống, rồi cùng vợ mình là Tô Cầm đi chuẩn bị bữa tối.
Lúc này, Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi: “Ông xã, em quên chưa hỏi anh, sao đột ngột có nhiều công ty châu báu tới mời anh đảm nhiệm chức vụ giám đốc thu mua vậy? Đây là vị trí liên quan tới mạch máu kinh tế chính của mỗi một công ty đó.”
Đúng vậy, giám đốc thu mua là người đầu tiên tiếp xúc với nguồn tiền của công ty, vô cùng quan trọng, không thể nào có chuyện tùy tiện để người khác đảm nhận được.
Giang Sách mỉm cười giải thích: “Kỳ thật đây cũng chính là chuyện mà anh muốn nói với em.”
Anh quyết định nói rõ tình hình thực tế cho Đinh Mộng Nghiên biết.
“Dạo này, anh đã được đề bạt đảm nhận chức vị giám đốc thu mua cho châu báu Hằng Tinh, hơn nữa còn làm ra được thành tích tương đối tốt.”
“Thế nên những công ty châu báu khác mới tới mời anh.”
Đinh Mộng Nghiên trợn mắt há miệng: “Ông xã, từ khi nào mà anh lại tài giỏi như vậy hả? Cả em cũng không hay biết gì.”
Giang Sách nhún vai: “Lúc anh đi lính đã học được rất nhiều kỹ năng nhỏ, kiểu gì cũng có thời điểm chúng phát huy được tác dụng của mình. Kiểm tra chất lượng nguyên thạch chính là một trong số đó, không ngờ nó có thể trợ giúp cho anh nhiều tới vậy.”
Đinh Phong Thành đứng bên cạnh bật cười ha hả, nói: “Không tồi chút nào, em rể, giờ cậu phát đạt rồi, cuối cùng cũng không cần cầm mấy nghìn đồng tiền lương chết đói kia nữa, giờ á hả, dù mỗi ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, cũng có thể nằm đếm tiền tới bong gân, nghe sảng khoái chết đi được.”
Giang Sách mỉm cười lắc đầu.
“Tiền đâu có dễ kiếm như vậy?”
“Nhiều lời mời như thế, cái nào cũng là củ khoai nóng phỏng tay, sơ sảy một cái là ngã tan xương nát thịt như chơi.”
Đinh Phong Thành chớp chớp mắt: “Nếu xem tiền là củ khoai nóng phỏng tay, vậy phỏng chết tôi cũng được!”
“Được rồi, đừng ngồi ngây đó nữa, tới ăn cơm đi.” Tô Cầm nói.
Người một nhà quây quần quanh bàn ăn, tay cầm đũa, thưởng thức bữa tối ngon lành.
Vốn tưởng sau khi Đinh Mộng Nghiên thất nghiệp, trong nhà sẽ hơi nghèo túng, không ngờ liễu rậm hoa tươi lại có làng, Giang Sách đột ngột nhận được vô số lời mời làm việc, mai mốt anh chính là tỷ phú.
Lần này, không cần dựa vào gia chủ, Đinh Khải Sơn vẫn có thể sống rất tốt.
Thế nên, ông ấy càng nhìn Giang Sách càng thấy thuận mắt.
Đinh Khải Sơn nghĩ thầm trong lòng: May mắn lúc trước Cao Văn Tường vì nịnh bợ thiên kim tiểu thư mà từ chối đề nghị kết thân của mình, nếu không, sao mình có thể bắt được một người con rể tốt như Giang Sách chứ? Không chỉ có phẩm chất tốt đẹp mà năng lực cũng rất xuất chúng, nực cười thay lúc trước mình còn từng có ý định đuổi nó đi, khi đó đúng là bị mù mà.
Càng nghĩ càng cao hứng, càng nghĩ càng vui vẻ.
Thế là Đinh Khải Sơn uống thêm hai ly, hơn nữa còn sung sướng gắp cho Giang Sách một miếng thịt: “Nào, Sách Nhi nhớ ăn nhiều một chút nhé!”
Giang Sách bây giờ, muốn năng lực có năng lực, muốn tiền tài có tiền tài, để xem mai mốt còn ai dám bảo anh là đứa con rể vô dụng không!
Trong lúc mọi người đang ăn, bỗng nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi truyền từ xa tới.
Còn chưa kịp đặt đũa xuống, cả nhà đã thấy ngoài cổng chính có hai người đàn ông một già một trẻ đang tiến lại gần, và người trẻ không ai khác chính là Cao Văn Tường vừa mới chạy trối chết kia.
Còn người đàn ông lớn tuổi hơn lại trông khá giống Cao Văn Tường.
“Bạn cũ à, nhà ông náo nhiệt quá nhỉ?” Người đàn ông lớn tuổi mở miệng nói.
Đinh Khải Sơn tức khắc đờ ra, người đàn ông trước mặt chính là bố của Cao Văn Tường, bạn học cũ của Đinh Khải Sơn, Cao Chí Định.
Xem ra Cao Văn Tường còn chưa chịu thua, chạy về gọi ông già của anh ta đến.
“Ôi, bạn cũ, sao ông lại tới đây? Mau mau mau, lấy thêm hai cái ghế tới đây.”
Thái độ của Đinh Khải Sơn cực kỳ hiền lành.
Tất cả mọi người cảm thấy rất khó hiểu, với thái độ lúc nãy của Cao Văn Tường, hẳn là Đinh Khải Sơn phải vô cùng căm hận hai bố con nhà họ Cao mới đúng, sao vừa nhìn thấy Cao Chí Định lại sợ sệt giống hệt như chuột thấy mèo thế?
Chẳng lẽ là bị người ta tóm lấy đằng chuôi?
Tô Cầm lấy thêm hai cái ghế tới, bố con nhà họ Cao ngồi xuống.
Còn chưa ngồi ấm ghế, Cao Chí Định đã quay sang, nhìn Đinh Khải Sơn bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng chẳng tốt lành gì: “Khá lắm, bạn cũ à, cuộc sống trôi qua yên bình dễ chịu quá nhỉ.”
Đinh Khải Sơn mỉm cười: “Thường thôi, thường thôi.”
“Như vậy còn thường thôi?” Cao Chí Định ẩn ý sâu xa, nói: “Nghe đồn bậc cửa nhà họ Đinh của các ông cao lên rồi, bắt được một thằng con rể rùa vàng, nên chướng mắt người bạn cũ nghèo như quỷ này đúng không?”
“Làm gì có? Lão Cao, ông nói bậy gì vậy?”
“Nói bậy?”
Cao Chí Định giơ tay chỉ vào con trai Cao Văn Tường của mình: “Tôi hỏi ông, con tôi đắc tội với mấy người chỗ nào mà các người lại đánh nó bị thương, còn đuổi nó ra khỏi nhà họ Đinh nữa?“
“À thì...” Đinh Khải Sơn nhất thời nghẹn lời.
“Bạn cũ à, làm người là phải có lương tâm, đúng không? Ông đâu thể làm ăn phát đạt rồi trở mặt xem thường nhà họ Cao chúng tôi được. Không phải tôi chỉ sai con trai tới gặp ông, cầu ông làm giúp mấy chuyện thôi sao, không giúp thì thôi, còn ra tay đánh người là sao đây?” Những lời Cao Chí Định thốt ra vô cùng ngoan độc, đổi trắng thay đen thành Cao Văn Tường mới là người vô tội, người bị hại, còn Đinh Khải Sơn chính là kẻ bạo hành đáng kinh tởm.
Sự thật hoàn toàn ngược lại mà!
Đinh Phong Thành không thể ngồi yên, lạnh lùng nói: “Tôi nói này, chú à, trước khi tới đây hưng sư vấn tội, chú có biết đã xảy ra chuyện gì không? Sao chú không hỏi xem thằng con trai bảo bối của chú đã làm ra chuyện gì đi? Với những lời và hành động mà anh ta đã làm, đánh một trận là nhẹ tay lắm rồi đấy!”
“Phong Thành, câm miệng!” Đinh Khải Sơn hét lớn một tiếng.
Đinh Phong Thành sững sờ, rõ ràng anh ta nói giúp cho Đinh Khải Sơn, sao cuối cùng lại bị Đinh Khải Sơn mắng chứ? Có chuyện gì xảy ra với ông ấy vậy? Đầu óc bị nước vào hả?
Cao Văn Tường ngẩng đầu, vui vẻ nhìn bọn họ, như thể chỉ cần có ông già Cao Chí Định nhà anh ta ở đây, thì không một ai có thể động vào anh ta.
Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên nhìn nhau. Hai người biết trong chuyện này nhất định có vấn đề, nhưng lại không xác định được vấn đề đó là gì.
Dựa theo địa vị và tài phú hiện tại của hai người, Đinh Khải Sơn ko hề thua kém Cao Chí Định, nên tuyệt đối ko có chuyện ông ấy khuất phục trước tiền tài và địa vị.
Thế thì là vì cái gì?
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Cao Chí Định ngang nhiên quát mắng Đinh Khải Sơn một trận tơi bời, nhưng Đinh Khải Sơn lại chẳng dám phản bác dù chỉ một câu.
Đinh Khải Sơn không phải kẻ hèn nhát như vậy, phải biết rằng, lúc trước mỗi lần đứng trước mặt ông cụ, ông ấy muốn cãi là cãi, sao hôm nay lại như biến thành một người khác?
Cuối cùng Đinh Phong Thành không nhịn nổi nữa, đập bàn đứng dậy.
“Này, gã họ Cao kia, làm người đừng có quá đáng quá!”
Cao Chí Định hừ lạnh một tiếng: “Quá đáng? Tôi mắng ông ta hai câu thì có nhằm nhò gì so với những chuyện ông ta đã làm với tôi chứ!”