Kết quả, tiếng nói truyền từ bên ngoài vào không phải giọng của Tô Cầm, mà là…
“Chị, là em, Tô Nhàn đây.”
Tô Nhàn?
Đinh Mộng Nghiên lập tức ngồi dậy, cô và Giang Sách liếc nhìn nhau một cái, cô nhóc này sao tự dưng lại mò tới đây?
“Tô Nhàn, sao em lại tới đây?” Đinh Mộng Nghiên vừa mặc quần áo, vừa há mồm hỏi.
Tô Nhàn nói vọng từ ngoài cửa phòng vào: “Thì là muốn đến chào hai người. Chị, sao còn chưa rời giường được vậy? Có phải tối qua chị và anh rể đã dùng sức quá độ rồi không?”
“Phi phi phi, em nói cái gì vậy? Bản thân là con gái mà cũng không biết xấu hổ gì cả.” Mặt Đinh Mộng Nghiên lại đỏ bừng một lần nữa.
Hơn mười phút sau, hai người đã mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt chải đầu xong, vừa mở cửa phòng đã thấy Tô Nhàn.
Hôm nay, trông Tô Nhàn cực kỳ xinh đẹp.
Chiếc váy ren màu cam kết hợp với áo sơ mi kẻ sọc giống như đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, rực rỡ đến lóa mắt, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Mỗi khi nhìn thấy Tô Nhàn, Đinh Mộng Nghiên đều sẽ không kìm được mà nổi lòng ghen tị, tuy rằng Đinh Mộng Nghiên cũng thật xinh đẹp, từ khuôn mặt, dáng người đều là số một, nhưng thứ Đinh Mộng Nghiên thiếu lại chính là hơi thở thanh xuân của thiếu nữ có trên người Tô Nhàn.
Nói cách khác, khi đứng trước mặt Tô Nhàn, Đinh Mộng Nghiên luôn không kìm được mà tự cho rằng mình đã lớn tuổi, mặc dù cô mới chỉ hơn hai mươi.
“Chị!” Tô Nhàn và Đinh Mộng Nghiên ôm nhau.
“Anh rể!” Tô Nhàn tiếp tục ôm Giang Sách, hơn nữa thứ khiến Đinh Mộng Nghiên cảm thấy không thoải mái chính là, thời điểm Tô Nhàn ôm Giang Sách, cô ấy dường như vui sướng hơn.
Bình dấm chua trong lòng Đinh Mộng Nghiên đã rơi vỡ.
“Nào, ăn sáng thôi.” Tô Cầm nói vọng từ phòng khách.
Mọi người vây lại với nhau, bắt đầu ăn sáng.
Vì để chào đón sự xuất hiện của Tô Nhàn, Tô Cầm đã mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị một bàn ăn khá là phong phú.
“Oa, tay nghề của bác đúng thật là càng ngày càng tốt, đồ ăn nấu ngon hơn bố mẹ cháu rất nhiều.” Tô Nhàn vừa ăn vừa nói.
“Đứa nhỏ này, học được cách vuốt mông ngựa từ khi nào vậy?” Tô Cầm vui tươi hớn hở nói.
Phía bên này, Đinh Mộng Nghiên uống một ngụm cháo, tò mò hỏi: “Nói thật, Tô Nhàn, hôm nay em tới nhà bọn chị rốt cuộc là vì chuyện gì vậy? Nếu không có chuyện chắc chắn em sẽ không tới điện Tam Bảo, không cần ý đồ lừa gạt chị nhé.”
“He he, không chuyện gì có thể gạt được chị.” Tô Nhàn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Hôm nay em tới đây, là có chuyện thật sự cần sự giúp đỡ của chị.”
“Hừ, biết ngay mà.” Đinh Mộng Nghiên bỏ thêm một khối dưa muối, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tô Nhàn do dự vài giây, hít sâu một hơi, nói trước mặt mọi người: “Lần này tới đây, em muốn mượn anh rể dùng một chút!”
Phụt!
Giang Sách đang uống cháo bên cạnh, suýt nữa thì không khống chế được mà phun ra ngoài.
Đây là cái yêu cầu quỷ dị gì vậy?
Mượn anh dùng một chút sao? Dùng làm cái gì cơ chứ? Muốn xin đàn ông sao? Không đến mức đó, Tô Nhàn xinh đẹp như vậy, không biết có bao nhiêu người theo đuổi.
Quay đầu nghĩ lại, có lẽ là lại muốn vay tiền anh?
Lạch cạch.
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên hoảng hốt, tay run rẩy, một chiếc đũa rơi xuống bàn.
Cô hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, nhặt chiếc đũa lên lần nữa, cười như không cười nói: “Tô Nhàn, đừng có nhảm nhí nữa.”
Tô Nhàn nghiêm túc nói: “Không hề nhảm nhí, hôm nay em tới đây chính là để mượn anh rể dùng một chút.”
Đinh Mộng Nghiên buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn Tô Nhàn, hỏi: “Em mượn anh ấy làm gì vậy? Muốn anh ấy làm tài xế cho em?”
“Không phải!”
“Vậy thì làm gì?”
“Em muốn anh rể làm bạn trai em!”
Căn phòng ngay lập tức đóng băng, trên bàn ăn, vẻ mặt người nào người nấy cũng vô cùng ngượng ngùng.
Cháo trong miệng Giang Sách nuốt không xuống nổi mà phun cũng không ra, lỗ chân lông toàn thân đều mở to, động cũng không dám động, thời điểm anh dũng giết địch trên chiến trường anh cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Mẹ vợ Tô Cầm buông đũa xuống, mắt lạnh nhìn Giang Sách, nói với giọng lạnh băng: “Được lắm, Giang Sách, thật không ngờ cậu lại có bản lĩnh như vậy, trăng hoa với hai chị em cùng lúc?”
Giang Sách cạn lời, anh cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt nữa.
Đinh Mộng Nghiên đập bàn một cái: “Rốt cuộc hai người sao lại thế này?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của hai người phụ nữ, Giang Sách hết đường chối cãi, nhìn về phía Tô Nhàn với vẻ mặt đau khổ: Bà nội tôi ơi, đừng có nói hươu nói vượn nữa được không? Sẽ xay ra án mạng đấy!
Ai ngờ, Tô Nhàn lại cười he he, thản nhiên nói: “Bác ơi, chị, hai người đừng hiểu lầm. Chiều nay cháu có một buổi xem mắt, cháu muốn anh rể đóng giả làm bạn trai của cháu, để đuổi đối tượng xem mắt đi.”
Nghe xong lời này, Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm mới dám thở phào một hơi.
“Hóa ra là như vậy sao.” Tô Cầm cầm chiếc đũa cười ha ha, nói: “Không phải chứ Nhàn Nhi, cháu không muốn đi xem mặt thì đừng đi, cần gì lừa gạt người ta?”
Tô Nhàn thở dài: “Đương nhiên là cháu không muốn đi, nhưng bố cháu cứ một hai buộc cháu phải đi.”
“Sao vậy, lần này lại là do bố cháu sắp đặt nữa sao?”
“Chứ gì nữa? Không biết bố cháu móc từ đâu ra đối tượng bắt cháu đi xem mắt, nói là người nối nghiệp tương lai của một tập đoàn lớn, rất có tiền, buộc cháu phải đi gặp mặt.”
Tô Cầm gật gật đầu: “Vậy chẳng phải cũng khá tốt sao?”
“Tốt cái gì cơ chứ?” Tô Nhàn nói với vẻ mặt đau khổ: “Bác không biết chứ, người đàn ông kia cũng đã gần bốn mươi tuổi! Thế thì cháu đi tìm bạn trai, hay là tìm thêm bố cho mình?”
“A? Bốn mươi? Bố cháu làm vậy đúng là có điểm thái quá.”
“Chính là vậy!”