Khu Giang Nam… Giám đốc thu mua?
Nhìn mặt trên tấm danh thiếp, hai tay Tiết Hải Vinh run rẩy không thể nhấc lên, căn bản là không dám nhận tấm danh thiếp kia.
Giang Sách mỉm cười, đặt tấm danh thiếp trước mặt anh ta, hờ hững nói: “Cảm ơn cậu vì đã chủ động thừa nhận nhiều sai lầm với tôi như vậy, nếu không nói, đúng thật tôi sẽ không có cách nào để khai trừ bố con các người.”
Cả người Tiết Hải Vinh run lên.
Hiện tại, rốt cuộc anh ta cũng biết mình đã đắc tội ai.
Người ta thường nói không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể dùng cốc để đong đếm, ai có thể ngờ được người bạn trai với vẻ ngoài tầm thường mà Tô Nhàn đưa đến này lại chính là giám đốc thu mua của Châu báu Hằng Tinh?
Anh ta đã nhớ rồi, nhớ ra cái tên Giang Sách này.
Chỉ mới vài ngày trước thôi, Châu báu Hằng Tinh đã phát sóng một sự kiện gây chấn động toàn bộ ngành sản xuất châu báu, chính là cho phát sóng trực tiếp việc cắt nguyên thạch.
Một trăm khối nguyên thạch, mỗi một khối đều đem lại giá trị lớn, đã thu hút khiến cho biết bao nhà đầu tư châu báu đặc biệt chú ý tới vị giám đốc thu mua mới nhậm chức của Châu báu Hằng Tinh.
Mà bàn tay đứng sau tất thảy những điều này, hoặc có thể nói là người có công lao to nhất, giờ phút này chính là người đàn ông tên Giang Sách đang ngồi đối diện Tiết Hải Vinh.
“Anh chính là Giang Sách ư?”
Tiết Hải Vinh hối hận chết mất, tại sao anh ta lại tự đại như vậy, còn chưa biết rõ thân phận của đối phương là gì, ngay cả tên người ta anh ta còn chưa hỏi rõ, thế mà dám ra oai tự đoán rồi cho rằng đối phương là kẻ nghèo kiết xác.
Kỳ thực, nếu vận dụng đầu óc ngẫm lại chút là biết ngay, một người phụ nữ ưu tú như Tô Nhàn, sao có thể yêu đương với một kẻ nghèo kiết xác được chứ?
Tiết Hải Vinh hối hận chết rồi.
Ngẫm lại những lời anh ta vừa mới nói với Giang Sách ban nãy, cảm thấy bản thân chẳng khác gì một thằng ngốc.
Bố anh ta chẳng qua chỉ là cửa hàng trưởng chi nhánh, sau này cùng lắm cũng chỉ được làm một lãnh đạo nhỏ ở chi nhánh trung tâm, trước mặt Giang Sách đến lớn tiếng cũng không dám, nào có chỗ để khoe khoang chứ?
Anh ta còn dùng bốn chữ Châu báu Hằng Tinh để chèn ép tạo áp lực cho Giang Sách, ha ha, trên thực tế, anh ta mới là kẻ bị chèn ép.
Sai lầm, sai lầm quá lớn!
Tiết Hải Vinh khóc không ra nước mắt, mọi chuyện đã tới nước này, có nói cái gì cũng muộn.
“Giám đốc Giang, cầu xin anh, tôi cầu xin anh, anh có thể đừng khai trừ bố con chúng tôi được không?”
“Tôi không theo đuổi cô Tô đây nữa, tôi chúc hai người sống đến đầu bạc răng long.”
“Anh đại nhân đại nghĩa, buông tha cho chúng tôi lần này được không?”
Giang Sách lắc lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến Tô Nhàn, bố con các người làm sâu mọt nhiều năm như vậy, đã hút bao tinh túy của Châu báu Hằng Tinh. Là một trong những lãnh đạo của Châu báu Hằng Tinh, nếu đã biết chuyện, thì nhất định phải khai trừ các người vì lợi ích của công ty.”
Mặc kệ là xuất phát từ việc giúp đỡ Tô Nhàn, hay là xuất phát từ việc suy xét cho lợi ích công ty, Giang Sách đều không thể buông tha cho Tiết Hải Vinh.
Về công về tư, đều không có lý do gì để buông tha.
Cho nên, nếu ngay từ đầu, thời điểm Tô Nhàn nói bản thân cô đã dẫn theo bạn trai tới thì Tiết Hải Vinh nên thấy khó mà lui, một loạt những tình huống sau này sẽ không xảy ra.
Đáng tiếc, trên đời này không có nếu.
“Phục vụ, tính tiền.”
Giang Sách móc ra mấy tờ tiền mặt mới tinh đặt lên bàn, đứng dậy dẫn Tô Nhàn cùng rời đi.
“Giám đốc Giang!” Tiết Hải Vinh hô to một tiếng.
“Chuyện gì nữa?” Giang Sách hỏi.
“Giám đốc Giang, làm người thì hãy để lại một lối cuối cho mình, sau này còn gặp mặt nhau được. Tôi khuyên anh đừng giải quyết mọi chuyện theo cách quá tuyệt tình, chó cùng rứt giậu đấy.”
Giang Sách mỉm cười nhìn anh ta, nói: “Nếu tôi bị những lời cậu nói uy hiếp, thì tôi đã không có tư cách nhận chức ở Châu báu Hằng Tinh rồi, cậu, tiết kiệm sức lực đi thì hơn.”
“Ha ha, đây là do anh ép tôi!”
Rốt cuộc Tiết Hải Vinh cũng không nhịn nổi nữa, anh ta vớ lấy cái nĩa trên bàn, nhảy tới, đâm về phía cổ Giang Sách.
Anh không buông tha tôi, vậy tôi sẽ giết chết anh!
Chức vị anh cao thì ghê gớm lắm sao? Liệu chết anh có sợ không?
Dưới cái nhìn của Tiết Hải Vinh, Giang Sách cũng không khác gì một lãnh đạo bình thường, người lúc nào cũng chỉ tập trung rượu chè gái gú và giàu có, không có cường tráng và đầy sức sống giống một người trẻ tuổi như anh ta.
Huống chi, anh ta đã có binh khí trong tay, lại bất ngờ xuất trận, nhất định có thể một nhát giết người.
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Anh ta còn chưa đâm được Giang Sách, chân Giang Sách đã giơ lên trước.
Đi sau mà tới trước.
Giang Sách giơ một chân đá thẳng lên ngực Tiết Hải Vinh, mà một cước đó, lực mạnh không tưởng, đá vào ngực giống như đập một cái búa nặng lên ngực anh ta, vừa nặng vừa sâu.
Ầm!
Tiết Hải Vinh ngã mạnh xuống đất, dường như đã bất tỉnh nhân sự.
“Đây là cái mà cậu gọi là chó cùng rứt giậu sao?”
“Chó, thì có làm như thế nào cũng vẫn là chó.”
“Mãi mãi không thể vật lộn với sư tử được.”
Sau khi nói ra những lời này, Giang Sách xoay người, dẫn Tô Nhàn rời khỏi quán xà phê, không thèm quan tâm tình trạng của Tiết Hải Vinh.
Mà cũng không cần phải quản anh ta.
Tiết Hải Vinh đã ăn lậu của Châu báu Hằng Tinh nhiều tiền như vậy, luật sư, cảnh sát sẽ tự khắc tới tìm anh ta, người đàn ông này sợ là sẽ ở tù ngồi xổm mười mấy hai mươi năm cũng nên.
Rời khỏi quán cà phê, lên xe.
Tô Nhàn vỗ vỗ ngực, nói: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, thực sự là có lúc lên lúc xuống, không đoán trước được. Tiết Hải Vinh hóa ra lại là người của Châu báu Hằng Tinh, càng không ngờ anh rể lại chính là lãnh đạo của Châu báu Hằng Tinh.”
Dứt lời, cô ấy nhìn về phía Giang Sách, nói: “Anh rể, anh lợi hại như vậy, chị em có biết không?”
Giang Sách gật gật đầu.
“Ồ, anh rể, anh đã lật bài ngửa với chị em rồi sao? Vậy sau này anh có bao nhiêu tiền, chị em đều biết hết hả.”
Giang Sách không nói gì cả.
Trên thực tế, giám đốc thu mua của Châu báu Hằng Tinh, và bao gồm cả chức vị giám đốc và những hợp đồng ký kết gần đây, đó chẳng qua cũng chỉ là một trong nhiều thân phận của Giang Sách mà thôi.
Chiến thần Tu La, người tổng phụ trách khu Giang Nam, Giang Sách vẫn luôn suy xét xem khi nào thì lật bài ngửa với Đinh Mộng Nghiên.
Không phải anh không muốn nói, mà là thân phận quá khoa trương, anh sợ nói ra sẽ dọa đến Đinh Mộng Nghiên.
Hơn nữa, nếu Đinh Mộng Nghiên biết thân phận thật sự của Giang Sách, điều đó rất có thể sẽ mang đến cho cô những rắc rối không cần thiết, và thậm chí còn có cả nguy hiểm.
Nói, hay là không nói.
Vẫn cần suy xét.
Tiếng động cơ hoạt động, Giang Sách đạp chân ga, xe nổ máy.
Xe chạy trên con đường nhựa rộng rãi, Tô Nhan thi thoảng lại lén nhìn trộm Giang Sách, tim đập loạn nhịp giống như chú nai con.
Có người đàn ông như Giang Sách ở bên cạnh, cô ấy cảm thấy cực kỳ an toàn.
Đối với kiểu phụ nữ như cô ấy, những người đàn ông bình thường căn bản đều không lọt vào mắt.
Chỉ có người đàn ông ưu tú như Giang Sách mới có thể gợi lên hứng thú trong cô ấy, nhưng đáng tiếc thay, Giang Sách lại là người đàn ông được định sẵn không dành cho cô ấy.
Nội tâm giãy giụa mà rối rắm.
“Anh rể.”
“Hả?”
“Nếu... Anh thật sự là bạn trai em thì tốt biết bao.”
Không biết vì cái gì, Tô Nhàn không thể khống chế được nữa, bày tỏ suy nghĩ thật trong lòng ra.
Lời vừa mới tuột khỏi miệng cô ấy đã thấy hối hận.
Nhưng lời đã nói ra giống như bát nước đã hất đi, không thu lại được.
Cô ấy thật sự cũng không nhịn nổi nữa.
Cái cảm giác thích này, kiểu tình yêu này đã tra tấn cô ấy lâu lắm rồi, mỗi đêm cô ấy đều sẽ mơ thấy Giang Sách.
Trong mơ vui mừng, hiện thực thê lương.