Đinh Hồng Diệu lắc đầu nói: "Bạn học cũ, nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thay đổi, vẫn nhút nhát sợ rắc rối như ngày nào, đầu óc cũng không biết sử dụng y như thế."
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "Cậu không thể đi nói với công nhân rằng, công ty sắp ký một hợp đồng lớn, bảo công nhân hợp tác sản xuất lại à? Còn mấy công ty lớn đòi nợ kia thì cũng hẹn thời gian với bọn họ, đến ngày đó nhất định sẽ trả lại tiền, bảo bọn họ gần đây đừng đến gây sự nữa."
"Đợi sau khi cậu ký được hợp đồng lớn với Đinh Phong Thành, phát tiền lương cho công nhân và trả nợ, chẳng phải đến lúc đó cậu sẽ khôi phục lại tự do của mình hay sao?"
Tôn Khả Thành gật đầu: "Vấn đề là bây giờ hàng hóa của tôi đều đã nát vụn, mà trong kho thì không đủ."
“Chuyện này thì đơn giản thôi.” Đinh Hồng Diệu nói: “Cậu có thể làm sổ sách giả, như thể trong kho đang rất đầy, Đinh Phong Thành sẽ không đi kiểm tra từng kho hàng của cậu đâu. Cuối cùng chẳng phải đều là đơn kiểm kê hay sao? Cứ làm tốt đơn là được."
"Sau đó, tôi sẽ cho cậu thêm hai trăm vạn nữa, cậu hãy dùng số tiền này đi mua vật liệu thô chất lượng cao của các công ty khác. Đến lúc đó Đinh Phong Thành cử người đến đây kiểm tra, cậu hãy đưa đống vật liệu thô mà mình đã mua đó cho bọn họ xem, chẳng phải là xong rồi à?"
Nghe có vẻ hơi có lý.
Tôn Khả Thành nói: "Đinh Phong Thành dễ bị lừa đến thế à?"
"Cậu cứ yên tâm, Đinh Phong Thành vừa ngốc vừa tham lam, chỉ cần cậu hạ giá thấp, chỉ lấy hai phần ba giá thị trường, chắc chắn cậu ta sẽ động lòng. Cậu phải nhớ kỹ, đừng hạ giá quá nhiều, để tránh bị nghi ngờ."
Tôn Khả Thành gật đầu: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Anh ta vẫn hơi lo lắng nói: "Đây là hành vi gian lận thương mại, một khi ký được hợp đồng, tôi có thể phát lương cho công nhân và trả nợ bên ngoài, nhưng Đinh Phong Thành thì sao?"
Đúng lúc này, Đinh Hồng Diệu nở nụ cười gian ác.
Anh ta lạnh lùng nhìn Tôn Khả Thành: "Chuyện này phụ thuộc vào sự lựa chọn của cậu, một là cậu đắc tội với một mình Đinh Phong Thành, hai là đắc tội với hàng nghìn công nhân và mười mấy công ty quy mô lớn."
Anh ta không cần phải lựa chọn, nếu là con người thì đều lựa chọn vế trước.
“Nếu Đinh Phong Thành kiện tôi thì sao?” Tôn Khả Thành hỏi.
“Chắc chắn cậu ta sẽ kiện, vì vậy cậu không thể ở lại trong nước.” Đinh Hồng Diệu nghiêm túc nói: “Vừa ký được hợp đồng, lấy được tiền, cậu phải trả lương cho công nhân và nợ ở bên ngoài. Bằng cách này, ít nhất đám người đó sẽ không còn hạn chế quyền tự do của cậu, đồng thời cậu cũng có thể lấy được visa. Sau đó, cậu phải mua vé máy bay, đi nước ngoài ngay.”
"Tôi phải đi nước ngoài ư?"
"Đúng vậy, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải chừa lại một hai nghìn vạn, để ra nước ngoài né tránh sóng gió. Đợi Đinh Phong Thành hoàn toàn sụp đổ thì cậu hẵng quay về cũng không muộn."
Đây là bước đi mạo hiểm.
Nhưng đáng để thử một lần.
Nếu Tôn Khả Thành chẳng làm gì cả, cả ngày sẽ bị công nhân bao vây trong nhà xưởng, hạn chế quyền tự do cá nhân, ngày nào công ty ở bên ngoài cũng đến gây rối, còn phải trả nợ tiền đánh bạc, thật sự muốn đòi mạng.
E rằng chưa đầy một tuần nữa, anh ta sẽ bị dồn đến bước đường cùng, thậm chí còn liên lụy đến người nhà.
Nhưng nếu lừa gạt Đinh Phong Thành, lấy được số tiền trong tay cậu ta, đuổi hết đám người này đi, bản thân còn có thể chừa lại một hai nghìn vạn, cũng coi như có được một khoản tiền lớn.
Nếu mình cầm số tiền này đi nước ngoài lẩn trốn hai năm, thì kẻ gặp xui xẻo chính là Đinh Phong Thành.
Vừa không có hàng lại còn nợ tiền ngân hàng, chắc chắn Đinh Phong Thành sẽ tiêu đời, đợi cậu ta tiêu đời rồi, Tôn Khả Thành mới trở về nước an toàn.
Mọi chuyện đều được sắp xếp vô cùng hoàn hảo.
Tôn Khả Thành hoàn toàn tin tưởng vào chuyện này.
Đồng thời, Đinh Hồng Diệu nói: "Để tỏ lòng thành, tôi sẽ đưa cậu hai trăm vạn để mua vật liệu thô chất lượng cao, đồng thời xóa bỏ món nợ trước kia. Đây là thù lao mà cậu đã giải quyết Đinh Phong Thành giúp tôi, được chưa?”
"Được, được rồi!"
Cả hai nhìn nhau cười, một âm mưu đã hoàn toàn mở ra trong tiếng cười đùa.
Hôm sau.
Đinh Phong Thành chẳng hề hay biết đi đến công ty, bắt đầu sắp xếp người đi mua vật liệu cho hạng mục.
"Lão Đồng, ông tới đây một lát."
Đồng Quán Thạch - nhân viên kỳ cựu được ông cụ Đinh Trọng vô cùng tín nhiệm, bây giờ đã được Đinh Phong Thành thu nhận, làm giám đốc thu mua của Sản xuất Đinh Hạch.
Ông ta đi đến trước mặt Đinh Phong Thành: "Sếp Đinh, có chuyện gì vậy?"
"Ông Đồng, chuyện tôi bảo ông chuẩn bị mua vật liệu thế nào rồi?"
“Tôi đang tiến hành kiểm kê các nhà xưởng, rồi liệt kê ra một bảng danh sách.” Dứt lời, ông ta đặt một bảng danh sách xuống bàn của Đinh Phong Thành.
Đinh Phong Thành nhận lấy, đọc lướt qua.
Đồng Quán Thạch nói: "Mỗi nhà xưởng ở trong bảng danh sách này đều có thực lực hùng hậu, chất lượng vật liệu cũng đáng tin cậy."
Đinh Phong Thành đọc xong, không khỏi lắc đầu.
"Mấy nhà xưởng này đáng tin cậy, nhưng vấn đề ở đây là... đắt."
Nếu bọn họ mua mấy vật liệu thô này, có lẽ tiền vay ngân hàng sẽ không đủ, như vậy bọn họ vẫn phải nghĩ cách khác để huy động tiền.
Đồng Quán Thạch nói: "Có đồ tốt nào mà không đắt? Quả thật tiền hơi eo hẹp, nhưng chúng ta có thể tìm công ty liên hợp để góp tiền, chẳng phải Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng rất nhiều tiền à, lại là đối tác của chúng ta nữa, nên chúng ta đòi bọn họ một tý cũng chẳng có gì quá đáng."
"Không được." Đinh Phong Thành lắc đầu: "Người ta đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều rồi, ngày trước cũng đầu tư không ít, nếu chúng ta lại chìa tay xin tiền nữa, sẽ bộc lộ sự kém cỏi của chúng ta."
"Chuyện này..." Đồng Quán Thạch thở dài: "Vậy tôi sẽ đi xuống tính toán, để xem có nhà xưởng nào đáng tin cậy mà rẻ hơn không?"
"Ừm, chuyện này rất quan trọng, ông Đồng, ông hãy đi tính toán tiếp đi."
"Được."
Đồng Quán Thạch rời khỏi văn phòng.
Ông ta vừa mới rời đi, thư ký đã bước vào nói: "Sếp Đinh, có một người tên là Tôn Khả Thành nói muốn gặp mặt anh bàn chuyện hợp tác hạng mục."
“Tôn Khả Thành ư?” Đinh Phong Thành cau mày, chưa từng nghe qua cái tên này: “Bảo anh ta đi đến phòng hội nghị đợi tôi.”
"Vâng."
Năm phút sau, Đinh Phong Thành và Tôn Khả Thành đã gặp mặt nhau ở phòng hội nghị.
Anh ta vừa bước vào, Tôn Khả Thành đã đưa danh thiếp của mình cho anh ta, cực kỳ khách sáo nói: "Sếp Đinh, tôi là ông chủ của Sản xuất Long Công, tên là Tôn Khả Thành."
"Sản xuất Long Công ư?"
"Đúng vậy. Tôi nghe nói bên sếp Đinh đang tiến hành hạng mục đất bỏ hoang ở phía bắc thành phố, muốn thu mua vật liệu thô, nên tôi tự đề cử mình, muốn chào hàng vật liệu thô của nhà xưởng chúng tôi cho cậu xem."
“Ồ!” Đinh Phong Thành nhất thời sáng mắt, cảm thấy hơi hứng thú.
“Sếp Đinh, đây là sách giới thiệu sản phẩm vật liệu thô của nhà xưởng chúng tôi, mời cậu xem qua.” Tôn Khả Thành đưa sách giới thiệu cho Đinh Phong Thành.
Đinh Phong Thành nhận lấy, mở ra xem, nhưng không có cảm giác gì mấy.
Sách giới thiệu đều là tự biên tự diễn, không biết những thứ viết trên đó có bao nhiêu phần trăm là thật, chỉ khi nào đi khảo sát thực địa, kiểm tra sản phẩm mới có thể đưa ra kết luận.
Anh ta đóng quyển sách lại, dứt khoát hỏi anh ta vấn đề mà mình quan tâm nhất: Đó chính là giá cả.
"Ông chủ Tôn, tôi sẽ không thừa nước đụa thả câu với anh. Thật ra, có rất nhiều nhà xưởng lớn đáng tin cậy, các thương hiệu lớn đều muốn hợp tác với chúng tôi, mà nhà nào cũng có thực lực mạnh hơn anh. Do đó, anh có thể cho tôi một lý do để hợp tác với anh được không? Chẳng hạn như giá cả?"