TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Bá
Chương 41: Công Chúa Cũng Chỉ Có Thể Làm Tỳ Nữ (thượng)

Tràng cảnh ở đây làm tất cả mọi người ngây dại đứng nhìn, kể cả sáu vị trưởng lão cũng vậy. Tuy là trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng đạo hạnh của bọn họ cùng lắm cũng chỉ được sắc phong Hào Hùng trong các Cương Quốc mà thôi.

Úc Hà thì lại khác, với tư cách là thủ tịch đại hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn, ông ta chính là Vương Hầu cực kỳ cường đại, thậm chí có thể được sắc phong làm Chân Nhân.

Cho nên những tu sĩ có đạo hạnh thấp hơn Úc Hà như các trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái không đủ tư cách đứng ngang hàng với ông ta, thân phận của bọn họ cũng vì thế mà thấp hơn phân nửa.

Sáu trưởng lão khúm núm chào đón Úc Hà, còn vị thủ tịch đại hộ pháp này lại cung cung kính kính nói chuyện với Lý Thất Dạ. Không ai hiểu nổi sự việc đang xảy ra trước mắt.

Người ta càng khó tin hơn nữa khi Úc Hà mang theo lời nhắn của Luân Nhật Yêu Hoàng tới cho Lý Thất Dạ rằng: nếu Lý Thất Dạ lại đến làm khách tại Cửu Thánh Yêu Môn, Luân Nhật Yêu Hoàng sẽ tự mình ra đón tiếp.

Luân Nhật Yêu Hoàng là ai? Là một vị bá chủ tung hoành một phương, ngay cả các trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ biết đứng từ phía thật xa ngóng nhìn. Mà người như Luân Nhật Yêu Hoàng lại muốn tự mình hoan nghênh Lý Thất Dạ tới chơi. Trời đất đang đảo lộn rồi sao!

Sáu vị trưởng lão bị chấn động nặng nề không biết nói gì cho phải, còn các đệ tử khác như người hóa đá cứng đờ.

Bọn họ càng bị đả kích khi chứng kiến Lý Thất Dạ bình thản cong khuỷu tay trái, Lý Sương Nhan lạnh lùng nhìn hắn giây lát không nói bất kỳ lời nào, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Lý Thất Dạ, rồi nàng ta nhu thuận bước theo Lý Thất Dạ rời đi. - Úc hộ pháp, ta không rảnh chiêu đãi ngươi rồi! Trước lúc rời đi, Lý Thất Dạ chỉ vất lại gọn lỏn một câu, còn Úc Hà khom người cung kính chào tạm biệt.

Không ai trong Tẩy Nhan Cổ Phái hiểu nổi, cũng không có ai giải thích được vì sao mọi việc lại diễn ra ngoài tưởng tượng của bọn họ như vậy. Bọn họ như bị hóa đá, không cách nào phục hồi lại tinh thần nhanh được.

Trong lúc ai nấy đều khiếp sợ ngây người, Lý Thất Dạ đã đưa Lý Sương Nhan về tới ngọn Cô Phong. Khi bước vào trong tiểu viện, chỉ còn hai người bọn họ, Lý Sương Nhan mới bỏ tay ra khỏi người Lý Thất Dạ.

Nàng ta hậm hực nhìn Lý Thất Dạ, giọng nói đầy lạnh lùng lẫn cao ngạo vang lên: - Lần này ngươi hài lòng chưa!

Lý Thất Dạ coi như không thấy thái độ của Lý Sương Nhan, hắn bình thản ngồi lên ghế, liếc nhìn nàng ta một cái rồi chậm rãi nói: - Trước mặt mọi người, ngươi tưởng cứ bám vào cánh tay ta là đang ban cho ta một vinh hạnh lớn lao chăng, làm thỏa mãn sĩ diện của ta ư? Không, ngươi nhầm rồi, Lý Thất Dạ ta không thèm những hâm mộ tầm thường như vậy. - Việc ta để ngươi bám vào tay ta chính là cho ngươi ba phần mặt mũi mà thôi. Nói đến đây, ánh mắt của Lý Thất Dạ trở nên lạnh lùng, hắn trầm tĩnh lên tiếng: - Ta rất hay bao che khuyết điểm cho những người bên cạnh ta, luôn luôn bảo vệ bọn họ. Ngươi đã muốn theo ta, vậy ta sẽ cho ngươi chút vinh hạnh, để ngươi nắm lấy cánh tay ta, để ngươi tự hào! Nếu chỉ nói về địa vị là kiếm thị của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách nắm tay ta sóng vai mà đi, ngươi hãy nhớ thật kỹ điều này! - Ngươi! Lý Sương Nhan bị tức đến run rẩy cả người, khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng vì uất giận. Nàng vâng mệnh đến nơi này, gạt bỏ thân phận cao quý của mình ra một bên, nhẫn nhịn nắm lấy cánh tay của tên khốn kiếp này rồi bước đi theo hắn, có thể nói đã cho hắn mười phần mặt mũi rồi. Vậy mà giờ đây hắn dám nói ra những lời phũ phàng ngông cuồng như thế, làm sao nàng không phẫn nộ chứ! - Ngươi có tự ngạo của mình, ta hiểu chứ! Lý Thất Dạ vẫn cứ tỉnh bơ, không thèm để ý đến phản ứng của Lý Sương Nhan, chậm rãi nói tiếp: - Ngươi vốn bị Luân Nhật Yêu Hoàng ra lệnh bắt đến đây, trong nội tâm tuyệt đối không nguyện ý. Ngươi tự cho mình là nữ tử tài ba, là con cưng của trời, còn kẻ bất tài giẻ rách như ta chẳng có bất kỳ tư cách nào khiến ngươi để ý, dù chỉ một giây lát. Âu cũng bình thường thôi! Nhưng hãy ghi nhớ những lời này, hôm nay ta cho ngươi nắm lấy tay ta, chính là tặng cho ngươi một khởi đầu tốt đẹp. Nếu như ngươi thấy ủy khuất vì phải đi theo ta, vậy thì tùy ngươi, thích định đoạt sao cũng được, nhưng ngày ta quét ngang trời đất này, ngay cả chỗ đứng bên cạnh ta cũng đều không có cho ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Một tiểu tử mười ba tuổi, thốt ra lời nói đầy tự tin, đầy kiêu ngạo, đầy bá đạo, chắc như đinh đóng cột, những câu từ mà ngay cả hoàng tử xuất thân của các Cổ Quốc cũng không dám nói.

Lý Sương Nhan sẽ khinh bỉ vô cùng nếu nghe người khác nói ra những câu như vậy, nhưng Lý Thất Dạ diễn xuất quá thật, chậm rãi nói bằng ngữ khí kiêu ngạo nhất thế gian này, cuồng vọng nhưng không hề lộ ra vẻ ngu ngốc, đầy tự tin nhưng chẳng có chút tự cao tự đại. Cử chỉ của Lý Thất Dạ làm Lý Sương Nhan không biết nhận xét thiếu niên trước mặt mình là dạng người gì nữa.

Vốn dĩ nàng cũng chẳng tự nguyện tới nơi này, ngoài mệnh lệnh của Luân Nhật Yêu Hoàng ra, ngay cả Kiếm lão tôn kính của Cửu Thánh Yêu Môn cũng cho rằng đi theo Lý Thất Dạ sẽ có một tương lai rạng ngời, bọn họ liên tục thuyết phục nàng khiến Lý Sương Nhan đành vâng lời.

Có thể nói, tuy bề ngoài nhu thuận vâng lời nhưng nội tâm của nàng chứa đầy ủy khuất. Nàng là ai chứ? Là một con phượng hoàng giữa bầy gà, công chúa của Cổ Ngưu Cương Quốc, truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, dung nhan hay thiên phú đều không thể chê vào đâu được, là con gái cưng của trời xanh đó!

Nam nhân theo đuổi nàng, cho dù là thiên tài tuấn tú kiệt xuất đi nữa, nhiều như cá diếc sang sông, nhưng nàng vẫn không thèm để ý, vậy mà hôm nay lại phải hạ mình làm kiếm thị cho một phàm nhân.

Sư phụ Luân Nhật Yêu Hoàng của nàng là một vị cường giả có đạo hạnh vô cùng thâm hậu, có thiên phú và trí tuệ cực kỳ xuất sắc, ngay trong thời đại Thiên Mệnh nứt vỡ này mà còn tu luyện nghịch thiên, trở thành một vị bá chủ cường hãn một phương. Người như vậy lại coi trọng một kẻ chỉ có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh, quả thực làm cho Lý Sương Nhan suy nghĩ mãi không tìm được câu trả lời!

Nàng muốn phát tiết cơn giận trong lòng mình, nhưng không biết làm thế nào cho phải, muốn mắng chửi Lý Thất Dạ, nhưng không biết nên nói ra sao.

Cuối cùng, Lý Sương Nhan không kìm chế nổi nữa, hậm hực lên tiếng: - Tốt, ngươi tự cho rằng mình là vô địch thiên hạ, vậy hãy chứng minh cho ta xem một chút. Nếu ngươi thật có thực lực như vậy, ta còn cho rằng ngươi đủ bản lãnh thốt ra những lời vừa rồi. Bằng không, ngươi chẳng qua đang khoác lác cho sướng miệng mà thôi.

Nhìn Lý Sương Nhan một lúc, Lý Thất Dạ mới chậm rãi lên tiếng: - Chứng minh ư? Ta chẳng cần phải chứng minh chứng miếc cái khỉ gì!

Lý Sương Nhan giận chỉ muốn nhào tới bóp cổ tên nhóc mới mười ba tuổi mà giọng nói đầy ngông cuồng, kiêu ngạo này, cứ như hắn chính là một vị đế vương đứng đầu thiên hạ vậy. Tiểu tử này ngông nghênh đến điên rồ mất rồi! - Ta có một trận đồ, đừng nói ngươi có thể phá giải trận đồ này, chỉ cần nói ra được một chút huyền ảo trong đó cũng xem như có chút năng lực! Lý Sương Nhan nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

Vừa dứt lời, Lý Sương Nhan liền lấy ra một miếng da thú cổ xưa, cũng không biết xuất xứ của nó từ đâu, chỉ thấy trên miếng da thú này khắc vô số các đường vẽ, đạo phù, ngôi sao, trận điểm... Một miếng da thú nho nhỏ khiến người ta nhìn vào tựa như thấy cả thiên hà lung linh huyền ảo.

Nếu nhìn tấm da này lâu một chút, thần hồn sẽ bị hút vào trong đó ngay lập tức, người ta cảm thấy mình bất chợt tiến vào một thế giới vô cùng thần bí. Cho dù là thiên tài có thiên phú tuyệt thế cũng không kiềm chế nổi bản thân, bị sự huyền ảo của miếng da thú này hấp dẫn, dần dần lún sâu vào trong trận đồ, hoang mang không biết đường ra.

Lý Thất Dạ nhìn miếng da thú cũ kỹ mà quen thuộc này, trong nháy mắt, một góc trận đồ hiển hiện rõ ràng trong đầu hắn. Đây là một phần trí nhớ về trận đồ hoàn chỉnh được giấu kín trong người Lý Thất Dạ, chính là góc trận đồ khắc họa trên miếng da thú cổ xưa.

Có thể nói, không ai trên thế giới này có hiểu biết thâm sâu khôn cùng về trận đồ cường đại kia như hắn. Lý Thất Dạ cũng không muốn hao phí công sức lục lọi tìm lại toàn bộ trận đồ làm gì, còn có rất nhiều việc quan trọng khác đang chờ hắn giải quyết. - Chỉ là một góc tàn trận mà thôi. Nghe cho rõ này: từ Khuê Tinh đi vào, tới Cửu Huyền Quan, tránh Bát Luân Nguyệt, hóa Cửu Tinh, chuyển Thiên Hà, rồi lại vào Tuyên Đạo… Lý Thất Dạ bình thản vừa lấy tay chỉ vừa nói: - Còn đây chính là trung tâm của góc tàn trận, được bảo vệ sâm nghiêm, có sáu Thú bốn Tiên kết hợp với nhau thủ hộ, từ xưa tới nay người có thể phá trận này đếm được trên đầu ngón tay.

Lý Thất Dạ nói liền một mạch giống đọc thuộc lòng vậy, những câu chữ từ trong miệng hắn tuôn ra như muốn khẳng định thứ trước mắt chẳng phải là trận pháp tuyệt thế gì, mà chỉ là tiểu thuật vớ vẩn.

Nhưng Lý Sương Nhan lại bị chấn động toàn thân, nàng biết lai lịch động trời của góc tàn trận này, ngay cả Tổ sư Cửu Thánh Yêu Môn của nàng cũng chỉ may mắn mới có được miếng da thú nhỏ bé mà thôi. Một góc tàn trận đã đủ làm cho các đời thiên tài hoặc Đại Hiền của Cửu Thánh Yêu Môn thay nhau nghiên cứu, nghiền ngẫm hết thảy huyền ảo trong đó, cuối cùng mới hoàn toàn thấu hiểu toàn bộ góc tàn trận này.

Hiểu thấu đáo là một chuyện, nhưng Cửu Thánh Yêu Môn lại không có cách nào bố trí thành trận pháp này để sử dụng, ngay cả sư phụ Luân Nhật Yêu Hoàng của nàng cũng không làm nổi. Thấy Lý Sương Nhan có chút thiên phú về trận pháp nên Luân Nhật Yêu Hoàng mới truyền miếng da thú cổ xưa này cho nàng, đồng thời trợ giúp nàng vừa tu hành vừa có thể nghiên cứu những thông tin liên quan đến trận pháp.

Lúc còn rất nhỏ Lý Sương Nhan đã bắt đầu nghiên cứu góc tàn trận này, nhưng mất hơn mười năm khổ công mày mò mới lĩnh ngộ được hoàn toàn, đó cũng còn nhờ đọc được những chỉ dẫn của các đời tiên hiền Cửu Thánh Yêu Môn lưu lại nên thuận lợi như thế, đổi lại người khác không có những điều kiện tốt phụ trợ chẳng biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian.

Lý Sương Nhan luôn hi vọng, một ngày nào đó nàng có thể bố trí thành công trận pháp này, tuy chỉ là một góc tàn trận nhưng có thể giết Thần chém Tiên, nhưng nàng cũng biết với đạo hạnh của mình, ước mơ đó thật quá xa vời.

Lần này đến Tẩy Nhan Cổ Phái, Luân Nhật Yêu Hoàng cũng muốn nàng mang miếng da thú này theo bên người, chờ cơ hội thuận lợi thử hỏi Lý Thất Dạ xem hắn biết gì về trận thế này không, hoặc nghe kiến giải của Lý Thất Dạ về nó.

Lý Sương Nhan có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua một cái liền lưu loát giải thích một mạch góc tàn trận có thể xưng là thế gian tuyệt thế này.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full