TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Bá
Chương 138: Trấn Uy Hầu (2)

Nhìn thấy Cổ Thiết Thủ không cần bảo khí đã đánh như vậy, chỉ nương tựa vào "Côn Bằng Lục Biến" chém giết với Trấn Uy Hầu tới mức thiên băng địa liệt, khó hoà giải. Chuyện này khiến Bảo Thánh thượng quốc Hỗn Nguyên hầu thất sắc, thì thào tự nói.

Chỉ cần tu sĩ ở đây, chỉ cần là tu sĩ nhìn thấy các mặt xã hội cũng phải động dung, như lão Quy Vương của Phi Giao Hồ cũng biến sắc, lại hâm mộ nói:

- Côn Bằng Lục Biến nha, truyền thuyết là vô song đế thuật của Minh Nhân tiên đế, chính là dùng vô địch Côn Bằng diễn biến mà thành.

Ngay cả Giang Tả thế gia Giang Tả Hầu nhìn thấy Cổ Thiết Thủ dùng "Côn Bằng Lục Biến ", hai mắt cũng phát lạnh, sắc mặt âm tinh, ánh mắt bắn ra hào quang khiếp người, đối với hắn mà nói, đối với Giang Tả thế gia mà nói, đế thuật như vậy có ý nghĩa khác biệt, nếu như có khả năng, hắn thậm chí nghĩ cách đoạt đế thuật này của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Đối với Giang Tả thế gia mà nói, đế thuật của Minh Nhân tiên đế có thể nói là một loại đau nhức. Tổ tiên bọn họ Giang Tả hiền vương đã từng là cự phách không ai bì nổi, ở thời đại đó là thiên tài vô song, ngay cả Minh Nhân tiên đế cũng từng bại trong tay của hắn.

Nhưng mà cuối cùng nhất Minh Nhân tiên đế cười đến cuối cùng, tổ tiên Giang Tả hiền vương của bọn họ khai sáng công pháp, cuối cùng vẫn không địch lại công pháp do Minh Nhân tiên đế sáng tạo, Minh Nhân tiên đế chịu tải thiên mệnh, Minh Nhân tiên đế khai sáng công pháp thành tựu tiên thuật!

Chuyện này có ý nghĩa công pháp của Giang Tả thế gia cho dù là bí pháp cổ xưa hoặc là đại hiền chi thuật, cuối cùng đều thua kém đế thuật của Minh Nhân tiên đế một bậc.

Lúc này thấy "Côn Bằng Lục Biến" thần uy vô địch như vậy, chuyện này làm cho ánh mắt Giang Tả hầu trở nên đáng sợ, nếu như có thể đoạt được đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái, chuyện này có nghĩa thực lực Giang Tả thế gia sẽ nâng cao một bước. - Tẩy Nhan Cổ Phái đã xuống dốc, nhưng, đế thuật vẫn vô địch nha.

Nhìn thấy một màn này vẫn làm cho người ta cảm khái, hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ còn là tiểu phái mà thôi, là bất nhập lưu ở trung tâm vực, nhưng mà hôm nay đế thuật trong tay Cổ Thiết Thủ vẫn đáng sợ như vậy!

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, càng làm cho người ra giương mắt mà nhìn, thậm chí có không ít người âm thầm thèm chảy nước miếng, nếu như có thể tiêu diệt Tẩy Nhan Cổ Phái, đoạt được đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái, sẽ tăng cao nội tình bổn môn lên một bước.

Chính vì loại nguyên nhân này, trước kia Cổ Thiết Thủ rất ít ra tay, cũng rất ít vận dụng đế thuật, thứ này quả nhiên khiến người ta đỏ mắt, nhưng mà, hiện tại thế cục đã khác.

Lý Thất Dạ không có nhìn qua chiến trường nhiều, phân phó Ngưu Phấn đi lên cửa đá trên sườn đồi.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

- Đứng lại, nơi này không phải là nơi Tẩy Nhan Cổ Phái có thể tới, mau lui, nếu không, Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi sẽ gặp họa diệt môn!

Đệ tử của Trấn Uy Hầu quát một tiếng, ngăn cản đường đi của Ngưu Phấn.

- Họa diệt môn?

Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên, lạnh lùng nhìn qua người Bảo Thánh thượng quốc, nói ra:

- Ai muốn đánh chủ ý lên Tẩy Nhan Cổ Phái, ta tùy thời hoan nghênh, càng nhiều người càng tốt, miễn cho không náo nhiệt thì quá không vui. Hiện tại, cút cho ta! - Khẩu khí thật là lớn, khi nào Tẩy Nhan Cổ Phái xuất hiện đệ tử tự cao tự đại như vậy, định khiêu chiến cả thiên hạ sao?

Lý Thất Dạ nói như vậy có không ít người đưa mắt nhìn nhau.

- Muốn chết!

Lý Thất Dạ kiêu ngạo như vậy khiến người Bảo Thánh thượng quốc tức giận, bảo khí đập thẳng về phía Lý Thất Dạ trên ốc sên.

Oanh --

Nhưng mà thân hình to lớn của Ngưu Phấn dừng lại, trên trăm võ giả ngăn cản đường đi của Lý Thất Dạ bị đánh bay, thời điểm bay lên cao cao, đột nhiên một cái râu cuốn tới, kéo toàn bộ cường giả bị đánh bay đưa vào trong miệng, lại ăn như hổ đói, cắn nuốt hơn trăm võ giả này! - Yêu vật này --

Nhìn thấy Ngưu Phấn một ngụm nuốt nhiều võ giả như thế, không ít người run sợ, lưng lạnh lẽo!

Chính là ốc sên của êệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đã sinh ra hiệu quả rung động như thế, sắc mặt Hứa Bội trắng bệch, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nói:

- Nó, nó, nó còn ăn người?

- Hung vật trời sinh, ăn người có cái gì kỳ quái.

Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên thong dong nói ra, giống như căn bản giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Như vậy đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái rùng mình lạnh lẽo, trong nội tâm sợ hãi, Ngưu Phấn giống như lão đầu không chút thu hút, khô quắt nhỏ gầy, êệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái trước đó chỉ cho rằng nó là ốc sên yêu mà thôi, hiện tại nhìn thấy Ngưu Phấn há mồm nuốt hơn trăm võ giả, chuyện này khiến bọn họ cảm thấy lạnh buốt nội tâm.

Đây không phải yêu quái bình thường, mà là vật đại hung, nếu như không phải có Lý Thất Dạ ở đây, bọn họ còn không dám an ổn ở trên lưng Ngưu Phấn.

Đương nhiên đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái không biết, thiên ngưu tổ họa thời cổ xưa chính là hung vật, nhưng mà về sau sắp bị diệt tuyệt, thế gian mới rất khó nhìn thấy.

Lúc này ốc sên chậm rãi bò lên tới cửa đá, cường giả Bảo Thánh thượng quốc thủ ở đây run sợ, nhao nhao lui về phía sau, cũng không dám ngăn đường nó đi, ốc sên này quả nhiên là đại hung vật.

Ốc sên bò lên vách đá, Lý Thất Dạ nhảy xuống. Ở bên cạnh sườn đồi có hai cánh cửa đá lớn, lúc này, cửa đá đóng chặt. Hai cánh cửa đá này xây dựng phía trên thiên cơ đài, dường như nơi này từng là đế đàn.

Cho dù là đài cơ hay là cửa đá, lúc này cũng không giữ được hình dáng ban đầu, thạch cơ càng không trọn vẹn, cửa đá pha tạp, gồ ghề, rõ ràng cho thấy bị đao kiếm tổn thương, rất rõ ràng, đã từng có người công kích cánh cửa đá này.

Trên thực tế Ma Bối Lĩnh trăm năm mới mở ra một lần, rất nhiều người đều không cam lòng, đã từng có không ít người muốn đục cửa đá Ma Bối Lĩnh, đáng tiếc chưa từng có ai thành công qua, cho dù là đại hiền cũng là như thế.

Lý Thất Dạ khẽ vuốt cửa đá, Ma Bối Lĩnh đã từng chịu tải không ít chuyện xưa, trên thực tế Minh Nhân tiên đế cũng không phải người tiến vào Ma Bối Lĩnh đầu tiên, thời điểm hắn còn là âm nha, hắn không chỉ mang Minh Nhân tiên đế đi vào, nhưng mà cuối cùng bọn họ hao tốn vô số tâm huyết, giày vò Ma Bối Lĩnh thành tài sản của Tẩy Nhan Cổ Phái mà thôi.

Lý Sương Nhan lạnh lùng nhìn qua hắn một cái, không nói cái gì cả. Lý Thất Dạ cũng quen thuộc thần thái của hắn, mỗi lần Lý Thất Dạ làm ra thần thái này cũng đã tính trước, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn.

Thời điểm Lý Thất Dạ nhìn cửa đá trước mặt thì có không ít người chú ý, đặc biệt là Lý Sương Nhan đang ở bên cạnh hắn, càng hấp dẫn ánh mắt vô số đệ tử trẻ tuổi chú ý. - Thiếu niên kia là ai vậy?

Lý Thất Dạ đi vào, vốn Trấn Uy Hầu khiển trách, sau đó lại khẩu xuất cuồng ngôn, hiện tại bên cạnh hắn lại có tuyệt thế mỹ nữ như Lý Sương Nhan tương bồi, không muốn người ta chú ý tới đúng là quá khó khăn, cho dù là tu sĩ thế hệ trước cũng kỳ quái, còn tưởng rằng Lý Thất Dạ có bối cảnh kinh thiên.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full