TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Bá
Chương 375: Đi Xa (2)

Luân Nhật Yêu Hoàng ở Tẩy Nhan cổ phái làm khách chừng mấy ngày, ở lúc rời đi, Luân Nhật Yêu Hoàng trịnh trọng vô cùng mà nói với Lý Thất Dạ:

- Chỉ cần Lý công tử nói một câu, bất luận là chuyện gì, Cửu Thánh yêu môn ta tất tượng trợ hết sức, tất dốc toàn lực mà làm!

Ngay cả Mộ Thần đều nguyện ý nâng đỡ Lý Thất Dạ, Cửu Thánh yêu môn hắn lại càng không cần phải nói rồi, đối với Luân Nhật Yêu Hoàng mà nói, không có người nào đáng giá đầu tư hơn so với Lý Thất Dạ.

Đối với lời nói hùng hồn của Luân Nhật Yêu Hoàng, Lý Thất Dạ cười cười, cũng không cự tuyệt, người khác có thành ý kết giao bằng hữu với hắn, hắn cũng vui vẻ kết giao một cái đồng minh!

Sau khi có ủng hộ của Chiến Thần điện, đối với Tẩy Nhan cổ phái, Lý Thất Dạ liền càng thêm yên tâm, hắn muốn đi trên hành trình của mình, không lại vì mọi chuyện của Tẩy Nhan cổ phái mà quan tâm.

Sau khi Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều chính thức bế quan phong môn, Lý Thất Dạ bắt đầu hành trình đi tới Đông Bách thành của mình.

Lý Thất Dạ lấy cổ quan của Tô Ngọc Hà từ Vọng Quy Phong đưa ra, bắt đầu bước lên hành trình Đông Bách thành! lúc Lý Thất Dạ rời đi, Nam Hoài Nhân cùng Ngưu Phấn đều muốn đi theo.

Bất quá Lý Thất Dạ cũng không mang theo bọn hắn đi, Lý Thất Dạ đem chân giải truyền thụ cho Ngưu Phấn! Trung tâm của Ngưu Phấn hoàn toàn có thể trải qua được khảo nghiệm, cho nên Lý Thất Dạ đem chân giải truyền thụ cho hắn, ở tương lai, Tẩy Nhan cổ phái cần Thiên Ngưu Tổ Oa như vậy của Ngưu Phấn! Giống như Họa Thần đã từng là thủ hộ thần của Tẩy Nhan cổ phái!

Với tư cách là chó săn, Nam Hoài Nhân đương nhiên là hi vọng đi theo ở bên cạnh Lý Thất Dạ, ở bên cạnh làm tùy tùng vì Lý Thất Dạ hiệu lực. Bất quá lần này Lý Thất Dạ lại nghĩ trên đường của mình, đại đạo dài đằng đẵng, hắn cũng không màn theo Nam Hoài Nhân.

Đông Bách thành cách trung đại vực thật sự quá xa, ức ức vạn dặm rộng, hoàn toàn dựa vào bộ hành, phi hành không biết năm nào mới có thể đến Đông Bách thành.

Vì thế Tẩy Nhan cổ phái không tiếc hao tổn đại lượng tinh bích, mở ra đạo môn, đem Lý Thất Dạ mang đến Đông Bách thành.

Thời điểm đạp vào cương thổ Đông Bách thành, Lý Thất Dạ lập tức đi tới một nơi, việc đầu tiên hắn phải làm chính là muốn đem hài cốt của Tô Ngọc Hà chôn ở một cái địa phương, đây là hắn chuyện hắn đáp ứng Tô Ngọc Hà.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Thanh sơn sâu thẳm, một mảnh đất hoang vu, bụi cỏ dại mọc đầy, ở chỗ này chỉ có phi cầm tẩu thú, không có một chút dấu chân người, ở dưới một cái đồi thấp cư nhiên là có một gốc cây đào.

Cây đào gần chết già, nhưng mà vẫn ương ngạnh sinh trưởng ở chỗ này, bộ rễ kia của nó đã già đến không biết sinh trưởng đã bao nhiêu năm thật sâu cắm vào trong lòng đất, mọc ra những cành non.

Gốc đào này thoạt nhìn đã không còn nhiều thời gian nữa, thật giống như tùy thời đều muốn chết già. Nhưng mà nếu như người biết phân biệt, cẩn thận nhìn gốc của cây đào này liền sẽ phát hiện dấu vết tiêu lôi ở chỗ rễ cây, đây là thiên phạt! - Cuối cùng là không thể đại đạo viên mãn! Lão thiên không dung!

Nhìn vết tích tiêu lôi ở rễ của gốc đào, Lý Thất Dạ lẩm bẩm nói:

- Tiếp theo liền không biết cần bao nhiêu năm tháng rồi.

Một gốc đào già tầm thường, nơi này có quá nhiều ký ức của Lý Thất Dạ rồi, lại có ai biết được gốc đào già này từng được tiên đế chúc phúc qua, lại có ai biết từng có tiên đế giảng kinh cho gốc đào già này.

Lý Thất Dạ với tư cách chính là Âm Nha, sau khi thu Minh Nhân tiên đế làm môn hạ, đã từng ở lại chỗ này một đoạn thời gian thật dài, ở dưới gốc đào già này hắn dẫn Minh Nhân tiên đế nhập môn, dẫn vào trong tu đạo dài đằng đẵng, thẳng đến về sau mới mang theo Minh Nhân tiên đế đi ra khỏi phiến thiên không này!

Ở dưới gốc đào này từng có năm tháng Minh Nhân tiên đế đổ mồ hôi khổ luyện, cũng có thời gian Minh Nhân tiên đế vui cười, Lý Thất Dạ với tư cách là Âm Nha đã từng đứng ở trên gốc đào già này!

Sau đó Minh Nhân tiên đế chịu tải thiên mệnh, thành tựu Tiên Đế, hắn đã từng tới đây, từng vì gốc đào già mở linh trí, từng giảng kinh cho gốc đào già, từng là hi vọng có một ngày gốc đào già đồng niên này ký thác đại đạo viên mãn của hắn thoát thai mà sinh.

Nhưng mà lấy thụ thành đại đạo, cái này nói dễ vậy sao, đây liền bị trời cao không dung, cho nên gốc đào già từng không chỉ chịu qua một lần thiên phạt, từ thời đại xa xôi một mực giãy dụa đến hiện tại! Mặc dù gốc đào này không thể thành đại đạo nhưng vẫn sống đến hiện tại.

Cuối cùng Lý Thất Dạ ở dưới gốc đào già đào mộ phần, đem cổ quan của Tô Ngọc Hà để vào trong đó, sau khi để cổ quan vào, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đặt cổ cầm vào trong quan tài, nói: - Đàn này từng đi theo Minh Nhân tiểu tử cả đời, hiện tại liền theo ngươi chôn cất ở chỗ này đi, nơi này từng là địa phương sinh ra Minh Nhân tiểu tử, coi như là lá rụng về cội!

Một luồng luyến niệm cuối cùng của Tô Ngọc Hà chính là chôn cất ở chỗ này, nơi này có quá nhiều vui cười của Minh Nhân tiên đế, có tâm tư lưu luyến của Minh Nhân tiên đế!

Minh Nhân tiên đế chịu tải thiên mệnh, sau khi thành tựu Tiên Đế, coi như là một luồng luyến niệm của Tô Ngọc Hà cũng rất ít khi thấy qua hắn cười vui, mặc dù là Tiên Đế nhưng lại không còn vui vẻ lúc còn trẻ, không còn dương quang khi còn trẻ.

Đặc biệt Lý Thất Dạ với tư cách là Âm Nha sau khi ngủ say biến mất, Minh Nhân tiên đế nói với nàng nhiều nhất vẫn là một gốc đào già kia, hắn từng đối với gốc đào già này nhớ mãi không quên, nơi đó ký thác của hắn rất nhiều!

Chính là bởi vì như thế, một luồng luyến niệm lại thật lâu không muốn tản đi, cuối cùng tâm nguyện là chôn cất ở dưới gốc đào già này.

Lúc này một luồng luyến niệm lại lần nữa hiện lên, bóng dáng của Tô Ngọc Hà lại một lần nữa từ trong cổ quan hiện ra, nàng hướng Lý Thất Dạ bái lạy một cái, nói: - Thần Nha đại nhân lần thứ hai chôn cất cho ta, tiểu nữ vô cùng cảm kích!

- Thôi, lần này nhân duyên do ta mà lên, quả này cũng liền do ta mà kết thúc đi!

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:

- Đi đi, thế gian đối với chính ngươi không có chỗ nào luyến tiếc, ngươi không nên tiếp tục làm một luồng luyến niệm! Không có gánh nặng gì mà phiêu tán đi, trở về với thiên địa đi.

Tô Ngọc Hà bái lạy, từ trong quan tài nâng lên một cái mai bình, đưa cho Lý Thất Dạ nói:

Dưới đại địa của Tẩy Nhan cổ phái bất tường, hi vọng tương lai cái bình này có thể giúp Thần Nha đại nhân một tay.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thu hồi mai bình, gật đầu nói:

- Nhân quả đều tán đi, nghỉ ngơi thôi!

Tô Ngọc Hà bái một cái thật sâu, thời điểm khi nàng nằm vào trong cổ quan thì quang vũ phiêu tán, một luồng luyến niệm từng hóa thành Tô Ngọc Hà vào lúc này rốt cuộc liền không còn gánh nặng mà phiêu tán giữa thiên địa, cuối cùng một luồng luyến niệm này hoàn toàn biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full