TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

Tần Dịch thấy bên trong không có ai nên biết chắc chắn rằng Cảnh Lạc đã trốn sang phòng làm việc. Anh ta thở phào rồi vội vàng an ủi: “Ở đây thật sự không có ai nữa mà! Ban nãy anh nói vậy chỉ vì muốn em tin tưởng anh nhiều hơn mà thôi. Thiên nhiên, chúng ta yêu nhau đã hơn hai năm rồi, anh đối xử với em như thế nào, chẳng lẽ em lại không hiểu hay sao?”

Thấy Cảnh Lạc đã trốn đi, bà Tần cũng thẳng lưng lên. Nghĩ đến những lời cay độc mà Cảnh Thiên vừa nói, bà ta cười lạnh: “Không phải muốn bắt gian à? Cô bắt đi! Không phải tuyên bố là muốn chia tay với Tần Dịch nhà chúng tôi à? Cô chia tay đi!”

“Me!”

Tần Dịch bỏ tay, gọi mẹ lần nữa để ngắt màn cân nhắn của bà Tân. Chẳng lẽ mẹ anh ta không nhận ra rằng Cảnh Thiên đã hoàn toàn thay đổi rồi sao?

“Con quát mẹ làm gì? Chẳng lẽ mẹ nói sai à? Nó vô giáo dục như thế, đã không có sự tin tưởng cơ bản đối với con mà còn không có nổi sự tôn trọng cơ bản đối với mẹ của con. Một người phụ nữ như thế, nó Còn nói là nó không yêu con nữa kia, chắc còn lại thêm yêu nó ấy!”

Cảnh Thiên nghe vậy thì nhướn mày, vẻ mặt bình thản điềm nhiên và thêm một chút giễu cợt: “Bà chắc chứ?”

Bà Tần: . III

Muốn nói một câu cứng miệng thì lại thấy sắc mặt của người phụ nữ này là lạ, bà ta mím môi, miệng không nói “chắc” nhưng mặt lại lộ về ngang ngược không chịu khuất phục. “Mẹ! Dù Thiên Thiên cãi lại mẹ nhưng mẹ cũng biết là con yêu Thiên Thiên mà, mẹ cần gì cứ phải đối đầu với cô ấy như thế chứ? Hai người như vậy, con ở giữa khó xử lắm!”

Thấy vẻ giận dữ khó giấu trên khuôn mặt đỏ nhừ lên của mẹ, Tần Dịch tiếp tục khuyên can: “Mẹ biết cuộc đời này của con không thể không có Thiên Thiên mà, dù giờ cô ấy đã tạm thời gả đến nhà họ Chiến rồi, con cũng nhất định muốn chờ cô ấy. Chuyện này mẹ cũng ngầm đồng ý rồi mà, vì sao mỗi lần gặp Thiên Thiên, mẹ đều…”

Tần Dịch còn đang phát biểu cảm nghĩ với bà Tần thì thấy Cảnh Thiên đột ngột đi ra ngoài.

Anh ta phản ứng lại rồi xông ra theo thì đã muộn rồi. Bởi vì Cảnh Thiên đã mở cửa phòng làm việc ra rồi. Cảnh Lạc vẫn đang trốn trong phòng ngủ nghe trộm, cảm thấy không ổn nên quyết định tháo giày cao gót ra giấu vào tủ trong phòng treo đồ của Tần Dịch, sau đó cô ta đi chân trần trèo từ ban công phòng ngủ sang ban công phòng làm việc.

Cô ta đang trèo sang thì nghe thấy tiếng Cảnh Thiên phá cửa, sợ đến mức suýt nữa là ngã xuống tầng.

Tuy lúc này cô ta đã sang đến phòng làm việc nhưng trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Cảnh Lạc đang tưởng mình đã an toàn thì cửa phòng làm việc lại mở ra không hề báo trước.

Cảnh Lạc ngẩng phắt đầu lên, bắt gặp đôi mắt hoa đào xinh đẹp đến mức khiến cô ta đố kỵ của Cảnh Thiên.

Lúc này, trong đôi mắt hoa đào luôn thu hút đàn ông đó tràn ngập nét cười giễu cợt. Mặt Cảnh Lạc lúc đỏ lúc tái, đối mặt với Cảnh Thiên như vậy, cô ta cũng không biết mình nên nói điều gì. Cô ta vừa tức giận vừa xấu hổ.

Tần Dịch chạy sang, khi trông thấy Cảnh Lạc đang ngã ngồi ngoài ban công phòng làm việc, anh ta cũng biến sắc ngay. Lúc này bà Tần cũng chạy sang, trông thấy vẻ mặt “quả nhiên bà bắt gian được rồi” của Cảnh Thiên và sắc mặt xám xịt của con trai mình và Cảnh Lạc, bà Tần đi nhanh đến, vừa đỡ Cảnh Lạc dậy vừa nói.

Đọc truyện chữ Full