Uông Dương mặc quần áo bệnh nhân, chân trái bó bột, hai tay chống nạng, vẻ mặt miễn cưỡng.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng tên nhóc bướng bỉnh này vẫn cúi thấp đầu hướng về phía Lâm Thiển, nói: “Tôi xin lỗi”
“...” Lâm Thiển không dám tin. Tên quý tử nhà giàu mắt để trên đầu kia, tên nhóc hào môn đẩy quyền thế đầy năng lực có thể giải quyết bất cứ chuyện gì ở thành phố Bắc Kinh, tên Uống thiếu gia tự xưng vô địch thiên hạ, lại nói với cô “tôi xin lỗi”.
Điều này đúng là Sống! Lâu! Mới! Gặp!
Tuy Uông Dương đã nói xin lỗi nhưng Uông Hải Thành vẫn chưa hài lòng, gõ đầu Uống Dương một cái, buông lời rủa xả, “Đồ hèn, học hành tử tế không học, đánh không lại người ta còn bị người ta đánh. Mày đây gọi là cái gì, lưu manh xã hội đen muốn được ăn cơm tù đấy phỏng?”
“Bị một đứa con gái đánh thành ra thế này mày có thấy nhục không?! Mày chỉ bị gãy một chân là hời đấy, lẽ ra nên mất luôn cả nửa cái mạng.”
“Mày quỳ xuống cho tao, người ta không tha thứ cho mày thì khỏi nghĩ đến chuyện đứng lên”
Trước mặt ông bố đang nổi điên, Uông Dương có phản đối, “Chân của con không quỳ được”
Uông Hải Thành vừa nghe xong liền đập bốp vào đầu thằng con một cái: “Cố ý chọc giận tao phải không, quỳ xuống, quỳ xuống!” Uông Hải Thành ấn mạnh cổ Uông Dương, bắt thằng con dúi mặt xuống đất: “Thằng chết bầm, xem tạo có dám giết mày không?”
Đối với màn diễn hề của cha con bọn họ, Cố Thành Kiêu im lặng nãy giờ cảm thấy quá ồn ào, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Được rồi Uông tổng, nó bó bột thế ông bắt nó quỳ sao được?”
Bấy giờ Uông Hải Thành mới chịu thôi, gương mặt tỏ ra ăn năn, cầu xin: “Thủ trưởng Cố, chuyện này là lỗi của tôi, là tôi không quan tâm dạy bảo thằng nghịch tử này cho tốt. Ngài bể trên đại lượng, đừng so đo với nó”
Lâm Thiển im lặng nhìn cha con bọn họ. Cô nghe người ta nhắc đến bối cảnh của Uông Dương, thấy bảo Uống Dương là con trai độc nhất của một gia đình giàu có nhất thành phố B, nào là Uông Dương có thù tất trả, nào là nhà họ Uông một tay che trời.
Nhưng ông bố và thằng con một tay che trời này lại tỏ ra thái độ thấp kém trước mặt Cố Thành Kiêu như vậy khiến cô thật sự nói không nên lời.
Cô không biết nên cảm thấy may mắn, hay bất hạnh.
Cố Thành Kiêu lạnh nhạt nói: “Cảnh sát sẽ giải quyết công bằng, Công tổng không cần phải như thế?
Lâm Thiển nằm không nhúc nhích, chỉ có con ngươi không ngừng chuyển động quan sát hai bên, thế là thế nào nhi?
Uông Hải Thành run rẩy nhìn nét mặt lạnh lùng của Cố Thành Kiêu, nào biết anh đang bị Lâm Thiển chọc giận. Ông ta cứ ngỡ Cố Thành Kiêu đang bực con trai mình.
Vì vậy, ông ta làm như chợt nhớ ra, vừa nói vừa lui về phía cửa: “Đúng rồi, thủ trưởng Cố, đây là chút tâm ý của tôi, biếu Cố phu nhân bồi bổ cơ thể” Uông Hải Thành lấy mấy chiếc túi to từ tay hai gã tùy tùng, đông trùng hạ thảo tổ yến vi cá, tất cả đều là thuốc bổ quý hiếm, “Thằng nhãi nhà tôi có mắt như mù, đắc tội Cố phu nhân, hi vọng Cổ phu nhân đại lượng không tính toán với nó”.
Uông Hải Thành cầm thuốc bổ đặt ở mép giường, lén đá Uông Dương một cái, đưa mắt ý bảo hắn xin lỗi.
Uông Dương hết nhìn Cố Thành Kiêu nghiêm túc lạnh lùng, rồi lại nhìn ba mình nháy mắt ra hiệu, miễn cưỡng bĩu môi, không mấy tình nguyện nhưng vẫn cúi đầu nghe lời: “Có phu nhân, tôi xin lỗi, xin cô tha thứ?”
Hắn không quen biết Cố Thành Kiêu, cũng như không biết con đàn ông Lâm Thiển này lại có lại lịch như vậy. Tất cả đều là ba hắn phân tích cho hắn biết tính chất nghiêm trọng của sự việc. Nhưng hắn không tài nào hiểu nổi, vị thủ trưởng Cố trước mặt đấy, chưa nói đến thân phận hiển hách, chỉ với hình tượng xuất chúng này thôi, chắc không coi trọng con nhóc lưu manh kia chứ, không lẽ mắt mù rồi sao?
Cả trường biết hắn thích Nam m, Lâm Thiển khiến Nam m không vui, Nam m bảo hắn đánh cô, hắn liền gọi người đi đánh cổ. Ai ngờ Lâm Thiển có thể đánh đấm, làm mấy tên đàn em của hắn bị thương, mình thì gãy chân, bảo hắn nuốt xuống cục tức này như thế nào?
Nữ thần Nam m của hắn còn bị cả trường lên án, vết nhơ này sẽ theo cô ta cả đời.
Đủ loại hận thù cộng lại, hắn thế nhất định phải cho Lâm Thiển nếm mùi đau khổ.
Hắn triệu tập mấy thằng bạn lêu lổng, chín không được thì mười lăm, mười lăm không được thì hai mươi. Uông Dương hắn có nhiều bạn, nhiều tiền, bất kể chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Vì vậy, mới có vụ ẩu đả tối hôm qua.
Vụ ẩu đả lần này cũng giống như vụ của Nam m, đều là xúi giục đánh người. Nhưng vụ của Nam m được nhà trường ra mặt giải quyết riêng, còn chuyện của hắn kinh động đến cảnh sát, cho nên mức nghiêm trọng của sự việc đã thay đổi.
Xúi giục người khác ẩu đả gây thương tích là phạm tội hình sự. Kẻ cố ý gây thương tích sẽ bị kết án.
“Thủ trưởng Cố, con tôi sẽ gánh vác việc này, phải bồi thường bao nhiêu ngài cứ ra giá. Nếu sau này sức khỏe của Cố phu nhân có vấn đề, họ Uông chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Ngài bề trên đại lượng, xin hai vị nương tay tha cho thằng nhóc nhà tôi một con đường sống”
Đương nhiên Uông Hải Thành biết Cố Thành Kiêu sẽ không động tâm, Cố Thành Kiêu không phải là kẻ thiếu tiền. Vì vậy, ông ta suy đi tính lại rồi nói tiếp: “Thủ trưởng Cố, tôi nghe nói bệnh viện đa khoa quân khu đang muốn mở rộng, vừa hay mảnh đất bên cạnh bệnh viện thuộc tập đoàn Công thị, tôi nguyện tặng miễn phí cho bệnh viện”
Cố Thành Kiêu vẫn thản nhiên, nhắc lại, “Cảnh sát sẽ xử lý công bằng, Uống tổng không cần làm vậy.”
“...” Uông Hải Thành lo lắng, sợ không xin xỏ thì con trai mình sẽ ngồi tù, nhưng nói nhiều lại sợ chọc giận Cố Thành Kiêu, Tình thế khó xử, tay chân ông ta luống cuống, trút cơn giận lên người Uông Dương.
“Thằng súc sinh, mày chỉ biết gây chuyện cho tao thôi!”
Uông Dương nhìn ra ba hắn đang nổi trận lôi đình, cho nên không dám mạnh miệng.
Có câu nói làm thương nhân không bằng tham gia chính trị, tham gia chính trị không bằng đi lính. Mặc dù ông ta giàu có nhưng chỉ là thương nhân, nào dám đắc tội với quan lớn trong quân đội?!
Đã nói hết lời, tặng hết quà lễ mà người ta vẫn chưa khai ân, ông ta cũng đành chịu.
Uông Hải Thành phẫn nộ đẩy Uông Dương chống nạng ra khỏi phòng, ngay cả quà nhận lỗi cũng bị đẩy theo ra của.
Ông ta ở Thượng Hải nhiều năm, hay giao thiệp với giới quan chức, am hiểu sâu sắc quy tắc ngầm, sợ nhất là quà biếu không qua được cửa.
Ngoài cửa, đám tùy từng thấy thế, khẽ hỏi: “Uống tổng, tên Cố Thành Kiêu này không chịu nể mặt, hay là tôi tìm mấy anh em dạy cho hắn một bài học?”
Uông Hải Thành trợn mắt, lấc láo nhìn quanh thấy không có ai, bấy giờ mới thấm thở phào, cảnh cáo: “Không được phép làm bậy! Không thể chọc vào vị Phật tổ này... Đi thôi, đừng đứng đây nói nữa, về nhà trước đã”
Trong phòng bệnh, Lâm Thiển túm chặn kéo lên, hoàn toàn mất hết vẻ hào hiệp, khí phách khi nói mấy câu “không cần anh quan tâm”, “tôi tự giải quyết xong”. Cô biết, có lẽ cô chưa hiểu gì về Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu vẫn bình tĩnh, ngồi xuống mép giường, bày vẻ quyết truy cho bằng được, “Nói đi, tôi sẵn sàng nghe em giải thích”
“... Không phải mọi chuyện đã xong rồi sao...?”