Lâm Thiển đột nhiên lao từ chỗ tối phía sau ra như bóng ma, tóc tai bù xù nằm như cái xác giữa hai hàng ghế, dọa chết Hổ Tử và viên cảnh sát giao thông.
“Đ. mẹ, tiền sự mày!” Nhân lúc viên cảnh sát giao thông chưa kịp phản ứng, Hổ Tử bỗng đẩy mạnh của xe, hất viên cảnh sát ra xa vài thước.
Những kẻ liều chết như Hổ Tử, nếu không bị bại lộ thì mặt vẫn không đổi sắc làm công dân tốt. Một khi đã bại lộ thì tẩu thoát chính là lựa chọn duy nhất của chúng.
Xe chưa mở khóa, hắn không thể chạy.
Hắn rút súng chĩa thẳng về phía viên cảnh sát, “đoàng” một tiếng, âm thanh vang tận mây xanh. Mọi người xung quanh hốt hoảng chạy trốn, tiếng thét chói tai, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng trẻ con khóc lóc liên tục không dứt.
“Đưa đây, tên cảnh sát chết bầm mày, chán sống rồi hả?” Hổ Tử cố gắng cướp chiếc chìa khóa xe trong tay viên cảnh sát, nhưng người này vẫn nắm chặt chiếc chìa khóa, mặc cho lồng ngực bị thương, máu chảy không ngừng.
Lâm Thiển dồn hết sức để lao ra, nằm gục ở đó, tận mắt chứng kiến viên cảnh sát thấy chết không sờn và sự tàn ác của kẻ bắt cóc. Cô bắt lấy vô lăng, nhấn còi xe.
“Đi chết đi!” Hổ Tử đá viên cảnh sát một phát, cuối cùng anh ta cũng chống đỡ hết nổi ngã lăn xuống đất.
Hổ Tử cướp chìa khóa lên xe, xốc Lâm Thiển lên, ném mạnh ra phía sau, “Tổ sư cha mày, tao đánh giá mày quá thấp, con đàn bà thối!”
Cú ngã này khiến Lâm Thiển đau dữ dội, gáy và lưng đều và xuống nền đất, xương cốt như rời từng mảnh.
Cách đó không xa vang lên tiếng còi báo động, Hổ Tử vừa nổ máy vừa liếc nhìn ánh đèn lấp lóe phía bên kia, “Con mẹ nó! Ông sẽ liều mạng với chúng mày!”
Hổ Tử đạp chân ga xông lên, bởi vì tốc độ quá nhanh, cả người Lâm Thiển lăn lông lốc về phía sau như quả cầu.
Đau đớn kịch liệt làm đầu óc có thêm tỉnh táo, tốc độ kinh người của chiếc xe khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Thì ra đây mới là thế lực tàn ác thật sự trong xã hội. Bình thường cô hay nói cấu, “Có thể sử dụng vũ lực giải quyết mọi chuyện, tuyệt tối không tốn nhiều nước miếng” căn bản chỉ là tầm thường.
Nhớ tới Trương Yến, nhớ tới viên cảnh sát vô tội kia, cô bỗng hiểu ra, cái gọi là năm tháng tĩnh lặng, chẳng qua là có người gánh trọng trách giúp bạn tiến lên phía trước mà thôi.
Hổ Tử điều khiển chiếc xe van chạy như điện trên đường. Đang là giờ cao điểm tan tầm, xe cộ đông nghẹt, hắn liền xông vào đường dành cho xe đạp, thậm chí cả lối đi bộ, chỗ nào có đường là hắn chạy, bất kể có người hay không.
Lâm Thiển bị quăng qua quăng lại theo xe. Đừng nói lúc này có không còn sức lực, cho dù còn sức lực đi nữa, cũng chưa chắc đã đứng dậy được.
Còi báo động ngày càng nhiều, ngày càng gần, cảnh sát đang cố gắng đuổi bắt bao vây bọn họ.
Lâm Thiển nắm chặt mặt ghế, chậm rãi bò từng bước một, cô có cảm giác thể lực của mình đang dần dần hồi phục.
Bên ngoài vẫn là những tiếng huyên náo, tiếng la hét chói tai, tiếng khóc, và cả tiếng va chạm liên tiếp.
Cô không biết chiếc xe van đã chạy tới đâu, cũng không biết Hổ Tử định lái đến nơi nào.
Nhưng cô có thể khẳng định, Hổ Tử hiện đang rất hốt hoảng.
“Anh đầu hàng đi, anh không trốn thoát được đâu” Cô hướng về phía trước, nói.
“Con đàn bà thối, có tin tao đánh chết mày không?
Bị dọa như vậy, hai chân Lâm Thiển như nhũn ra, nhưng tiếng còi báo động cách đó không xa vô tình làm tăng niềm tin cho cô.
Đúng lúc này, giao lộ phía trước bỗng xuất hiện hai mẹ con, người mẹ trẻ dắt tay bé gái nhỏ chỉ chừng bốn năm tuổi, đang bước tung tăng.
“Dừng xe!” Lâm Thiển quát to theo bản năng, “Phía trước có người, dùng xe!” Cô lại nhào tới, bắt lấy tay lái không buông.
“Muốn chết hả?! Cút!” Hổ Tử huých cùi chỏ, đánh mạnh trúng mặt cô.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Dù nhanh nhẹn cỡ nào, người mẹ trẻ cũng không phản ứng mau lẹ bằng tốc độ chiếc xe. Mắt thấy va chạm sắp xảy ra, hai mẹ con đều hoảng hốt không thôi.
“Két...” Bánh xe mài xuống nền đất phát ra âm thanh bén nhọn. Nhân lúc Hổ Tử vung tay đánh cô, Lâm Thiển liền ra sức quay vô lăng. Chiếc xe van lập tức đổi hướng xông về phía vành đai xanh bên cạnh.
Chiếc xe vận chuyển hướng đột ngột nhưng tốc độ không thay đổi, theo quán tính, toàn bộ sườn xe nghiêng sang bên, tông vào vành đai xanh.
“A!” Mọi người hét toáng, bao gồm cả Lâm Thiển và Hổ Tử ngồi trong xe.
Đằng sau vành đai xanh là con dốc, dưới con dốc là con sống cảnh.
Vì tốc độ xe quá nhanh, cua quá gấp nên chiếc xe van rơi xuống đất lộn vòng 90 độ, toàn bộ kính xe lập tức vỡ tan, sau đó lại mất kiểm soát trượt xuống sườn dốc, đâm thủng lan can phòng vệ bên con sông cảnh, lao thẳng vào dòng nước.
Nhiệt độ buổi tối của thành phố B hạ xuống dưới 0 độ, con sông cảnh rất sâu, mặt nước đóng băng, nước sông lẫn những miếng bằng mỏng, lạnh buốt xương.
Chiếc van lao xuống, không có cửa sổ xe ngăn cản nên nước tràn vào, gần như chìm nghỉm.
Giây phút chiếc xe van lật bánh quay vòng, Lâm Thiển đã cảm giác được sự đau đớn chưa từng có, nào biết mình còn rơi xuống dòng sông lạnh như băng.
Cảm giác lạnh thấu tâm can ấy kéo cô từ cõi chết trở về, buộc cô trải qua quá trình sinh tử thống khổ một lần nữa.
Trong khoảnh khắc đó, đối với cổ mà nói, được chết một cách thoải mái chỉ là hi vọng xa vời.
Cuối cùng, chiếc xe van chìm hoàn toàn, trên mặt sông chỉ lại còn những gợn sóng phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo.
Đúng lúc ấy, một bóng người mạnh mẽ không chút do dự tung người nhảy lên, lao đầu xuống dòng sông. “Ừm” một tiếng, cách điểm rơi của chiếc xe van chừng ba thước, đột nhiên lộ ra một đầu người.
Là Hổ Tử.
Đối mặt với tử vong, ai cũng sợ hãi. Vừa bị trọng thương vừa mất sức, Hổ Tử chỉ đành từ bỏ ý định chạy trốn, trồi lên mặt nước kêu cứu mạng.
Người cảnh sát kịp thời chạy tới dũng cảm quên mình nhảy xuống sông cứu hắn. Cho dù hắn là tên bắt cóc vô cùng nguy hiểm, anh vẫn phải cứu mạng hắn giao cho luật pháp trừng trị.
“Lão Đại, lão Đại...” Tống Cảnh Du chạy theo sau nhìn thấy cảnh này, vừa tự trách vừa hối hận.
Sau khi tiếp nhận vụ án mất tích của Trương Yến, họ đã thông qua vô số camera giám sát giao thông, tập trung vào những chiếc xe khả nghi, chiếc xe van này là một trong số đó.
Qua quá trình phân tích, cuối cùng Đội đặc nhiệm đã xác định là chiếc xe van này là một chiếc xe phế liệu, lắp biển số giả và không tra được bất kỳ thông tin nào.
Chiếc xe đã đỗ trong gara suốt nửa tháng nên họ đành phải ôm cây đợi thỏ.
Cho đến sẩm tối nay, rốt cuộc chiếc xe van cũng nghênh đón chủ của nó.
Sau khi hang ổ của tập đoàn buôn lậu ma túy Tam Giác Vàng ở Vân Xuyên bị tiêu diệt, tuy những tên thủ lĩnh quan trọng đã bị bắt hoặc bị giết nhưng vẫn còn rất đông thành viên trốn thoát ra ngoài. Bọn chúng thông qua phương thức bí mật để liên lạc với nhau.
Sẩm tối, nghi phạm lái xe ra khỏi bãi đỗ, Đội đặc nhiệm lập tức triển khai hành động theo dõi.
Thông qua camera giám sát ở trạm điện ngầm, họ chứng kiến cách nghi phạm từng bước dồn cô gái vào vòng vây, cuối cùng bắt cóc thành công cô gái ấy.
Buông dây dài, câu cá lớn, đây là phương châm truy bắt do Cố Thành Kiêu lập ra. Anh muốn cứu Trương Yến và các cô gái vô tội khác, càng muốn tìm cho ra Chú Tư đang lẩn trốn.
Chuyện cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn làm rối loạn kế hoạch của họ, và một loạt sự cố bất ngờ đã khiến các thành viên trong Đội đặc nhiệm trở tay không kịp.
Nhất là Cố Thành Kiêu, nhìn gương mặt của cô gái bị bắt cóc lóe lên trong ống nhòm quân sự, anh giật mình hốt hoảng, “Cô gái bị chúng bắt cóc là Lâm Thiển! Đuổi theo, đuổi theo mau!”
Tất cả anh em trong xe cũng sợ đến ngây người, Lâm Thiển, không phải là chị dâu của họ sao?