Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đi hăng hái, về thất vọng, cuối cùng Lâm Thiển cũng nở mày nở mặt đánh thắng một trận.
Không phải sướng - mà là quá sướng.
Nhìn xe bác Cả chạy xa dần, Lâm Thiển bật nhảy tại chỗ, nhanh nhẹn búng tay một cái, “Ô dề, đánh cho không còn mảnh giáp nào, tuyệt quá đi!”
Cố Nguyên và Diệp Thiến Như ngồi trên sofa, nhìn cô con dâu đứng trước cửa sổ sát đất, không biết nên khóc hay nên cười.
“Tiểu Thiển, con lại đây” Cố Nguyên bỗng nói.
Lâm Thiển đứng im, chạy bước nhỏ đến bên sofa, không nhiều lời cúi gập người một góc 90 độ, “Ba, mẹ, con xin lỗi, con không biết bác trai bác gái sẽ đến”
Diệp Thiến Như liếc xéo, lạnh lùng châm chọc: “Đúng là không biết tốt xấu, coi nhà họ Cố chúng tôi là gì hả? Loại người xuất thân hèn kém như cô cũng xứng với con trai tôi sao?”
“...” Lâm Thiển không phản bác.
Cố Nguyên: “Bà nói ít một chút”
Diệp Thiến Như không ngồi nổi nữa, cứ thấy Lâm Thiển là trong lòng lại không thoải mái, “Tôi thà nói chuyện với mẹ ông, còn hơn để ngày đầu tiên của năm mới tức giận phải vào bệnh viện”
Nói xong, bà ta đứng dậy, đi thẳng vào phòng bà cụ.
Bà cụ tuy lớn tuổi, nhưng không phải là người cổ hủ. Tối qua đón giao thừa xong tinh thần rất tốt, xem TV trong phòng cả đêm. Buổi sáng gặp hai đứa cháu trai sau đó về phòng ngủ bù, lúc này hình như đã có động tĩnh.
Bà cụ và Diệp Thiến Như không hòa thuận, vì không sống cùng nhau nên không có mâu thuẫn lớn. Thế nhưng, Diệp Thiến Như tình nguyện ở cùng bà cụ, còn hơn phải trông thấy Lâm Thiển, đủ thấy rằng bà ta ghét bỏ Lâm Thiển như thế nào.
Mấy câu nói của mẹ chồng khiến Lâm Thiển hơi lúng túng, càng không biết phải làm sao.
“Ba, con xin lỗi, con thật sự không biết...”
Cố Nguyên không phản ứng nhiều như Diệp Thiến Như, nét mặt vẫn nghiêm nghị, nhìn không rõ cảm xúc, ông phất tay, nói: “Không sao, con ngồi xuống đi”
Lâm Thiển sửng sốt, nơm nớp lo sợ ngồi xuống sofa, khép hai chân, hai tay đặt lên đầu gối, thần kinh căng thẳng, cơ thể cũng cứng đờ.
Cố Nguyên bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên hỏi: “Con có biết ba mẹ ruột con bây giờ đang ở đâu không?”
Lâm Thiển thoáng ngày ra, đờ đẫn ngẩng đầu, đầu óc trống rỗng, đầu lưỡi líu lại, “Con con con...” Mãi cô không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Đừng lo lắng, ba không có ác ý, đừng nghĩ ba là người xấu”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, trì hoãn nỗi lo lắng lại, sau đó nghiêm túc nói: “Ba con đã đổi tên, còn mẹ của con, con cũng không biết, hi hi”
Ông Cố nghe được hai tiếng cười gượng cuối cùng của cô mà trái tim như bị bóp chặt. Mặc dù đã điều tra rõ thân thế của cô nhưng chính tại nghe từ miệng cố, sự bất lực và xót xa ấy vẫn làm cho người khác phải cảm động.
“Bác Cả và bác gái có đối xử với con tốt không?”
Lâm Thiển lặng lẽ cúi đầu, câu hỏi này còn khó hơn câu hỏi trước.
Cố Nguyên thấy thế, dĩ nhiên trong lòng đã rõ, khó trách đứa nhỏ này luôn hành động bất cẩn và không hiểu quy tắc như vậy.
Cuối cùng, ông Cổ cũng có chút không đành lòng, lời lẽ sâu xa, “Trước kia con thế nào đều đã là quá khứ, sau này con chính là vợ của Thành Kiều, ba hi vọng con hiểu, mọi ngôn ngữ hành động của con sẽ đại diện cho Thành Kiều”
Lâm Thiển gật đầu, “Con hiểu.”
“Vừa rồi rất cảm ơn con đã giải vây giúp ba”
“Hả? Không không không... Con nên làm vậy, nên làm vậy!”
Ông Cố thở dài, lúc nói chuyện cổ biểu lộ khá nhiều, động tác cũng đặc biệt khoa trương, ông thấy không ra sao nhưng cũng không nhiều lời.
Lâm Thiển mím môi, đứng ngồi không yên, trái tim nhỏ bé nhảy loạn thật sự không lắng dịu được. Trong khi bầu không khí đang cực kì lúng túng thì lại có hai vị khách nữa đến, quản gia vội vã chạy vào bẩm báo, “Lão gia, Chính ủy Trịnh đến ạ”
Ông Cố nhanh chóng kéo cổ áo, nói: “Mời vào mau, mời vào mau, thím Trương, gọi phu nhân ra đây”
Ngay sau đó, các vị khách bước vào, Lâm Thiển quay lại nhìn, đó là một đôi vợ chồng già mặc đồng phục quân nhân. Người đàn ông cao lớn rắn rỏi, người phụ nữ đẹp đẽ đoan trang, gương mặt của vị phu nhân này trông rất quen.
“Lão thủ trưởng, chúc mừng năm mới” Trịnh Húc Đông vừa chúc Tết vừa đi đến.
Cố Nguyên đang ngồi vội đứng dậy trịnh trọng nghênh đón, vẻ mặt tươi cười, “Chúc mừng năm mới, mời ngồi... Tiểu Thiển, pha trà đi”
“Dạ” Lâm Thiển nhường sofa, chuyển vào phòng bếp pha trà.
Diệp Thiến Như vừa đi không lâu, nghe nói người nhà họ Trịnh đến, lập tức quay lại, chưa thấy người, đã nghe tiếng, “Lão Trịnh, Thái Ninh, hai người tới đấy à? Còn Tử Tuấn và Tử Kỳ đâu?”
Trịnh Húc Đông: “Thành Kiểu nhà ông bà đi, thì Tử Tuấn cũng sẽ không về, Đội đặc nhiệm cần có người trấn thủ mà. Còn Tử Kỳ cũng đi công tác rồi”
Quách Thái Ninh lo lắng ra mặt, năm mới vui vẻ cũng không hóa giải được lo nghĩ trong lòng bà, “Ba đứa chúng nó đều bận việc, tìm tôi đây... Nhất là Tử Kỳ, ngàn dặm xa xôi không tin tức”
Nói xong, Quách Thái Ninh dịch chỗ để Diệp Thiến Như ngồi xuống, hai người nắm tay, an ủi nhau. Quách Thái Ninh trầm giọng, nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu nỗi lòng của bà mấy năm nay”
Diệp Thiến Như ngược lại điềm tĩnh hơn, mấy năm trước, chồng bà vào sinh ra tử, những năm gần đây lại đến lượt con trai ra sống vào chết, bà đã sớm quen.
“Tử Kỳ cũng đi rồi à? Một đứa con gái thì chịu vất vả sao được?”
Hốc mắt Quách Thái Ninh hơi ướt, “Phải đó, tôi cũng khuyên nhủ con bé, nhưng nó không nghe lời tôi. Hầy, Thành Kiểu nhà ông bà đi đâu, con bé đi đấy, không phải nhiệm vụ cũng đi theo, tôi hỏi thì giờ quân lệnh ra đưa cho tôi.”
“Hai đứa chúng nó đi làm nhiệm vụ sao?”
“Đúng vậy, Tư lệnh Lưu chỉ tiết lộ cho lão Trịnh, nói là chính Tử Kỳ chủ động xin đi.”
Diệp Thiến Như vui mừng, nói: “Hai đứa chúng nó có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cũng tốt.”
Đúng lúc này, trong phòng bếp vang lên một tiếng “choáng”. Bốn người nghe động quay lại nhìn, chỉ thấy chén trà vỡ tan dưới nền đất, Lâm Thiển hốt hoảng nhặt mảnh vỡ lên.
Diệp Thiến Như thở dài không vui, “Nhìn cô đi, lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, không chút chừng mực gì cả”
Thím Trương nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới, “Thiếu phu nhân, đừng dùng tay nhặt, cứ để đấy cho tôi”
Một tiếng thiếu phu nhân, khiến vợ chồng ông Trịnh vốn đã dời mắt sang chỗ khác bèn quay lại nhìn. Đó là một cô gái mảnh mai, trông qua vẫn còn nhỏ.
Quách Thái Ninh cũng nhìn Lâm Thiên, “Thiến Như, đây là...?”
“Ừ, chính là nó” Diệp Thiến Như lạnh lùng thở dài, hạ giọng nói: “Là con tôi bị mù, Tử Kỳ tốt như vậy lại không thích, nhất định không chịu cưới con bé. Tôi thật là...” Diệp Thiến Như hít sâu, làm như thể đang thổ lộ hết tâm trạng phiền muộn.
Quách Thái Ninh cười nhạt, an ủi một câu, “Là Tử Kỳ nhà tôi không may mắn.”
Nghĩ tới Vợ chồng nhà họ Lâm vừa rời đi, nhìn lại tấm lòng của Quách Thái Ninh, Diệp Thiến Như càng thêm hổ thẹn, tiếc nuối không thôi.
Thím Trương nhận nhiệm vụ pha trà, Lâm Thiển đứng ngẩn người trong phòng bếp. Hóa ra hai người kia là bố mẹ của Trịnh Tử Kỳ, hóa ra Trịnh Tử Kỳ cũng là quân nhân, hóa ra Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ cùng đi làm nhiệm vụ.
Không rõ cảm xúc trong lòng là gì, không phải ghen, không phải giận, mà là sự ngưỡng mộ chân thành đối với Trịnh Tử Kỳ, cùng với đó khinh bỉ khả năng của chính bản thân.