Xét thấy sự lạm dụng uy quyền của mẹ mình, Vân Tiêu chỉ có thể thành thật để nhận sự khoan hồng.
“Con đã từng thấy ảnh của bà ngoại, c3ho nên lần đầu tiên gặp Cảnh Thiên, con tưởng rằng em ấy là do con gái lưu
lạc bên ngoài của bà ngoại sinh ra. “Bà ngoại con chỉ có một đứa c1on gái là mẹ thôi!” Tạ Thanh Nghiên lườm Vân
Tiêu.
“Ai mà biết được chứ? Khi đó chiến tranh nhiều năm, gia tộc rối ren. Nhỡ may trong9 khoảng thời gian ông bà
ngoại con chia xa đã sinh một cô con gái bên ngoài thì sao?”
Tạ Thanh Nghiên dừng động tác gắp thức ăn vào m3iệng, thờ ơ liếc nhìn Vân Tiêu rồi nói: “Mẹ sẽ nói câu này của
con cho ông ngoại biết…”
“Đừng! Đừng đừng! Mẹ, con sai rồi mẹ!” “Nhậ8n sai thì nhanh lắm, nhóc con, tiếp tục nói đi.”
Tuy ở bên ngoài là một bá đạo tổng tài, nhưng con người mà, càng thiếu sót thứ gì đó thì càng thay đổi thành một
thứ khác. Ví dụ như anh ta thiếu sự bảo vệ và yêu thương của bố mẹ, cho nên ở bên ngoài anh ta có hình tượng bá
đạo tổng tài ôn hòa tao nhã.
Bởi vì khi ở nhà, anh ta không dám giữ hình tượng này.
Sẽ bị đánh gãy cái chân chó ngay. “Cho nên con đã tranh thủ lúc Thiên Thiên không phòng bị, nhân lúc đang tổng
duyệt và tập động tác, dùng kẹp tài liệu kẹp mấy sợi tóc của em ấy. Con muốn xem xem có quan hệ máu mủ
không.” “A a a a a a! Con có thể đứng dài dòng như vậy có được không??? Mẹ muốn nghe kết quả! Kết quả!”
“Con gái ruột của mẹ!”
Vân Tiêu nói năm chữ ngắn gọn và trôi chảy.
Mắt Tạ Thanh Nghiên mở to, kinh ngạc nhìn Vân Tiêu.
Tuy bà đến để gặp con dâu tương lai, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Thiên, khuôn mặt của cô, cùng trực giác máu mủ
ruột và khiến bà cảm thấy không đúng. (D
Quả giống mẹ bà!
Đúng là từ một khuôn đúc ra.
Nếu là người bình thường, khuôn mặt bình thường thì còn có thể nói là thế giới rộng lớn không điều gì là không thể
Nhưng mẹ của bà là ai?
Đó là vợ của bố bà đấy! Người phụ nữ duy nhất ông cụ yêu trên cuộc đời này!
Có thể giống y hệt mẹ bà, trên đời này chỉ có thể là con gái của bà.
Vì vậy, khi nhìn thấy Cảnh Thiên, ăn vạ con dâu liền biến thành ăn vạ con gái.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên sững sờ tại chỗ, nước mắt sắp tuôn ra rồi, Vân Tiêu hơi lo lắng.
Bởi vì trong nhà họ, trừ cô em gái không được yêu quý kia thì mẹ anh ta chính là người được cả nhà cùng chiều.
Đã chiều quen rồi, giờ thấy bộ dạng như trời sập xuống của mẹ mình, Vân Tiêu lập tức hoảng hốt.
Tạ Thanh Nghiên không kìm được nước mắt.
“Con nói xem, Thiên Thiên nhà chúng ta sao lại khổ như vậy? Từ nhỏ đã bị kẻ xấu đánh tráo, mới 20 tuổi mà đã lấy chồng. Nhà chồng cũng không đối xử tốt với con bé, trong nhà có Rolls-Royce Phantom và cả lái xe mà lại còn để con bé ra ngoài đóng phim. Có phải nhà chồng con bé ngoài quá hóa rồi rồi không? Con đi điều tra xem nhà chồng con bé là người như thế nòa, mau cho họ mấy trăm triệu rồi đuổi họ đi! Sau đó lại sửa hộ khẩu cho em gái con, xóa đăng ký kết hôn đi.”
“Mẹ biết cả chuyện em ấy kết hổn rồi à?” Vân Tiêu ngạc nhiên: “Vì con giúp đỡ một ngôi sao nữ nên mẹ ngồi máy bay từ châu Đế đến thành phố H, còn điều tra được thông tin nhà chồng Thiên Thiên rồi à?”
“Mẹ điều tra cái gì chứ? Tạ Thanh Nghiên lau nước mắt: “Đó là khi mẹ đi ăn vạ, Thiên Thiên tự nói với mẹ. Hu hu hu…Thiên Thiên nhà chúng ta dịu dàng như vậy, lương thiện như vậy, cho dù bị mẹ ăn vạ con bé cũng độ lượng khoan dung. Con bé đơn thuần ngoan ngõa như vậy, nhất định là vì sống rất không như ý nên mới phảiđi lấy chồng. Số con gái ngoan của mẹ thật khổ!”