Nhà họ Lâm ngã ngựa, Lâm Thiển lại không vui như mình tưởng.
Khi đó, tốt xấu gì cô còn được người ta gọi là cháu gái chủ tịch công ty Lâm thị, tốt xấu gì vẫn còn bối cảnh thân phận, cho dù thân phận bối cảnh này bé tí tẹo không đáng kể so với nhà họ Cố.
Nhưng giờ, hễ người ta nhắc tới cô là sẽ nói cháu gái chủ tịch công ty Lâm thị đã phá sản.
Nhà họ Lâm sụp đổ đột ngột, đến lúc này cô mới nhận ra, quả thật cô và nhà họ Lâm là một thể, vì cô cũng họ Lâm.
Trong thư viện, ánh mặt trời buổi trưa ấm áp rọi vào cửa sổ, Phạn Phạn dựa vào bàn chữ nhật mơ màng ngủ, Lâm Du bó tay hết cách, tâm trạng Lâm Thiển cũng nặng nề.
“Thu xếp xong rồi hả?” Lâm Thiển khẽ hỏi.
“Ừm, cũng may nhà cũ của ông nội còn chưa bán, ít ra còn có chỗ dung thân”
Đó là nhà cũ của nhà họ Lâm, ở vùng ngoại ô bên ngoài vòng đại số 5, gần ra khỏi thành phố B. Thế hệ bọn cố cũng không sống ở đó, nhưng lúc nhỏ cũng thường về quê chơi vài lần.
Dù môi trường ở đó không tồi, nhưng rất xa bệnh viện, siêu thị và ngân hàng. Với những người đã quen sống ở thành phố lớn thì sống ở đó rất bất tiện.
“Ba mẹ chị với chị Lâm Tiêu sống ở đó quen chưa?”
“Sống không quen cũng phải sống thôi, nếu không ra đường ở đi”
“Sao lại đột ngột như thế? Em xem báo chí nói, khủng hoảng tài chính ập xuống, nước mình còn an ổn hơn nước ngoài nhiều.”
Lâm Du cười tươi: “Chắc là định mệnh rồi, hoặc có thể là báo ứng”
“Giờ em còn hận họ không?”
“Không, có gì đâu mà hận. Ngoài việc có thêm một ông chồng ở bên ngoài không về thì em cũng chẳng thiệt hại gì. Nói đi nói lại thì cũng là em có lời mà, có thể gả cho người như Cố Thành Kiêu”
“Em với Cố Thành Kiêu... sao thế?” Cũng chỉ có người thật sự gần gũi cô như Lâm Du mới cảm nhận được sự thay đổi của cô.
“Không, không có gì đâu?
“Thôi đi, em vừa công đít là chị biết em muốn làm gì rồi, nói nhanh đi!”
Lâm Thiển cũng muốn tìm người để xả, cứ giữ trong lòng làm cổ nghẹn chết. Nhưng chuyện lại liên quan đến cơ mật của đội đặc nhiệm và an nguy của Cố Thành Kiêu, cô không nói được. Cô đành nói qua loa: “Cố Thành Kiêu có cô nàng thanh mai yêu thầm anh ấy, hiện giờ cô ta đang tuyên chiến với em”
“Chậc, chuyện này mà làm em phải bận tâm à?” Lâm Du khinh bỉ liếc cô em, “Không giống cậu Thiển em tí nào.”
“Không sao, là cuộc sống quá êm đềm, thỉnh thoảng ngáng chân em thôi, em đành phối hợp giả vờ u sầu” Lâm Thiển bày ra vẻ mặt, trừng mắt, lè lưỡi, lắc đầu cười, gạt chuyện này đi.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Lâm xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Du cũng hốt hoảng nên không để tâm chuyện của Lâm Thiển. Cô em nói không sao thì cô chị cho là vậy.
“Phải rồi, chị nghe ba bảo hình như chú Hai sắp về rồi.”
Câu này vừa lọt vào tai, nụ cười trên môi Lâm Thiển bỗng dưng cứng ngắc. Tim đập rất nhanh, nhưng mặt cô lại bình thản nói: “Ồ, được đấy.”
Lâm Du an ủi: “Chị biết tâm trạng em mà. Hiện giờ vẫn còn chưa xác định, chờ chú Hai về rồi chị sẽ báo em ngay”
Lâm Thiển vén tóc, trừng mắt, bỉ ổi nói: “Em chả care”
“Rồi rồi, còn giả vờ gì chứ. Chị nghĩ chú Hai về chắc chắn sẽ muốn gặp em, dù sao em cũng là con gái chú mà”
“Ông ta muốn là em phải làm theo sao? Bà đây bận lắm, còn làm đống bài thi, đọc đống sách kìa. Không nói nữa, em đọc sách đây”
Thấy cô em hiếm khi chú tâm vào việc học, Lâm Du cũng không dây dưa nữa. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, chuyện duy nhất trước mắt cô có thể làm chính là chăm chỉ học tập.
Tình hình bên Cố Thành Kiêu đã tiến vào giai đoạn gay cấn, dù anh lừa được Sa Khôn, nhưng đã lâu không nhận được liên hệ của Chú Tư khiến Sa Khôn bắt đầu nghi ngờ anh.
Theo lý mà nói thì Nemo là người Chú Tư bảo cứu, ra ngục gần cả tháng rồi, Chú Tư không nên lâu vậy mà còn chưa liên lạc với Nemo.
Cố Thành Kiêu cũng biết tình cảnh của mình, nếu không có hành động bước kế tiếp, chắc chắn Sa Khôn sẽ không nhịn được mà ra tay với anh.
Hôm đó, Hắc Gia lại dẫn Nemo đến địa bàn bí mật của Sa Khôn.
Vừa bước vào cửa, Sa Khôn bước lại nắm cổ áo Nemo quát: “Đ. mẹ, rốt cuộc mày có liên lạc được lão già đó không hả?”
Nemo cao hơn Sa Khốn nhiều, Sa Khốn nắm cổ áo anh quả thật là tự rước nhục, “Mày có tin tao chém đứt tay mày không?!” Sa Khôn lại trừng mắt uy hiếp.
Nemo giơ tay vô tội, “Tôi đâu biết, tôi nghĩ có thể bên Chú Tư gặp chuyện gì rồi, nếu không ông ấy cũng không liên lạc với tôi muốn thế này đâu”
Hắc Gia bước lại khuyến Sa Khôn: “Anh Khôn, từ từ nói, từ từ nói, đều là anh em với nhau cả mà.”
Hắc Gia ở chung với Nemo mấy ngày nay, hoàn toàn bị anh thu mua. Hắc Gia cũng là người giống Cố Thành Kiêu, để lộ rất nhiều tin tức, như thế lực, tiền tài và trang bị vũ khí hiện tại của Sa Khôn ở nước ngoài.
Đúng như những gì Cố Thành Kiêu dự đoán, sau khi Tam Giác Vàng sụp đổ, Sa Khốn tiếp nhận mối chủ yếu của Tam Giác Vàng, là buôn lậu thuốc phiện, súng ống đạn dược. Hai cái này là thứ kiếm được nhiều tiền nhất.
Mà thế lực chủ yếu của Sa Khôn tập trung ở Miến Điện, chẳng những có tổ chức vũ trang của riêng mình mà còn có cả trang bị vũ khí tối tân, năng lực tác chiến không thua gì quần chính quy.
Bị ba ruột là Chú Tư ảnh hưởng, mấy năm nay Sa Khôn cũng thử tiến vào Miến Điện. Chính trị Miến Điện ổn định, giàu có phồn vinh và đông đúc, những thành phố lớn lại là vùng đất hoàng kim. Mục đích của Sa Khôn chính là tích trữ tiền tài, báo thù cho Tam Giác Vàng để được Chú Tư tín nhiệm.
Hiện tại Tam Giác Vàng đang chia năm xẻ bảy, thiếu trùm lãnh đạo, mấy nhánh nhỏ chỉ có thể làm vài vụ nhỏ kiếm chút tiền. Nếu lúc này xuất hiện người cầm đầu, có năng lực, có thể lực, có cả tài lực, thì chuyện Tam Giác Vàng sống dậy chỉ là cỏn con.
Sa Khôn chỉ bị bao vây ở thành phố B không thoát được, hễ hắn thoát được, để hắn khởi động tổ chức vũ trang của mình, thế thì hai quần giao chiến, hậu quả không thể tưởng tượng.
Cố Thành Kiêu nghĩ xa, chẳng những anh muốn ngăn chặn Sa Khôn, tóm gọn Chú Tư, còn muốn bắt luôn khối u ác tính trong nội bộ bên ta.
Anh nghĩ, chắc chắn Chú Tư có cách liên hệ ngầm với Nemo, nhưng anh không phải Nemo, không biết ám hiệu mà bọn chúng liên lạc với nhau. Anh lệnh cho đám Ngụy Nam thẩm vấn gắt gao tên Nemo thật, nhưng hiện chưa có thu hoạch gì cả.
Cố Thành Kiêu thấy cảm xúc Sa Khôn càng ngày càng kích động, tín nhiệm dành cho anh càng giảm đi, liền nói: “Anh Khôn, chắc chắn bên Chú Tư đã xảy ra chuyện, hay là anh dẫn chúng tôi đi tìm ông ấy đi?”
Sa Khôn buông anh ra, chửi: “Mày, cái thằng ngu chó đẻ này, nếu tao biết lão già đang ở đâu thì hỏi mày làm gì?!”
Đúng lúc này, di động trong túi Sa Khốn vang lên, là số lạ, hắn cảnh giác, hỏi: “Alo, ai đó?”
Cố Thành Kiêu giả vờ nhàn rỗi, nhưng mắt vẫn lén nhìn chằm chằm biểu tình của Sa Khốn.
“Gi?” Sa Khốn hoảng sợ vô cùng, sau đó lại hòa hoãn đáp: “Được, được... Thời gian địa điểm anh chọn, tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ”
Ngắt điện thoại, vẻ mặt Sa Khốn bình tĩnh hơn nhiều, nhìn Hắc Gia lại nhìn Nemo, nói: “Bốn giờ sáng mai, chúng ta ra bến tàu. Bây giờ phải nghĩ cách đi thế nào mới thoát khỏi tầm nhìn của bọn cớm chết tiệt kia.”
Cố Thành Kiêu hơi cảnh giác, còn Hắc Gia cười ha ha hỏi: “Đi gặp Chú Tư hả?”
“Đừng lôi thôi, nhiều chuyện gì hả?!” Sa Khốn liếc xéo Cố Thành Kiêu, “Không phải lão già đó, là người anh em của tao tới cứu tao. Mày đi với bọn tao đi, tao dẫn theo mày!”
Nemo cười thật thà: “Ôi, cám ơn anh Khôn, cám ơn anh Khôn, cám ơn anh Khôn”