Lâm Thiển giam cứng cổ anh dùng sức kéo xuống. Anh quá cao, cô ngửa đầu lên mỏi cả cổ, lại tiếp tục dỗ dành, “Anh nghĩ đi, nếu giờ công khai quan hệ của chúng ta, người khác sẽ không nhìn thấy nỗ lực của
em, cũng không thừa nhận thành tích của em. Nếu sau này có thi tốt môn nào thì người ta cũng sẽ nói là có anh chống lưng cho, như vậy có công bằng cho em không? Mà kể cả anh cũng bị mất mặt còn gì?”
“Em không thể ngăn người ta thích mình, nhưng em thề em chỉ thích một mình anh thôi. Anh xem, anh đẹp trai như vậy, người khác so với anh đến cái móng tay cũng chẳng bằng”
“Nếu vì bận việc không thể về nhà, nếu không tin lời em nói, thì cứ để tài xế Trương đưa đón em, mỗi ngày về nhà đều báo cáo anh, có được không?”
“Ông xã, ông xã yêu quý của em, mặt anh đừng lạnh như tiền thế mà! Nhìn anh nghiêm nghị thế này em căng thẳng ghê gớm”
Lâm Thiển thi triển hết công lực dụ dỗ vẫn không khiến cho Cố Thành Kiêu tươi cười trở lại, cô thất bại bặm đối môi nhỏ nhắn.
Bất chợt Cố Thành Kiêu ôm ngang người cô, kéo cô ngồi xuống đùi.
Lâm Thiển tò mò trợn mắt nhìn anh.
Anh nói: “Nghe em nói chuyện thật là mệt, muốn gãy cả cổ”
“.” Hóa ra anh khó chịu đến nửa ngày là vì phải cúi đầu mỏi cổ sao?
“Trời tối rồi, đi nấu cơm đây, nếu không con heo nhỏ nhà mình lại không có cơm ăn”
“...” Anh là ai? Em là ai? Mình đang ở đâu đây? Cố Thành Kiêu bế cố vào nhà, cẩn thận đặt cổ ngồi lên ghế salon, dựa người cô vào đệm, còn lót gối ở lưng giúp cố rồi mới đi vào bếp.
TV mở nhưng Lâm Thiển không còn tâm trí xem TV, toàn bộ tầm mắt bị hút hồn theo trai đẹp rồi.
Người đàn ông này, có sắc, có tiền, có quyền, còn biết nấu cơm, nhiều đến thế này quả thực là không cho ai đường sống.
“Anh cho em ăn gì vậy?” Lâm Thiển dựa người vào ghế salon, si mê nhìn anh hỏi.
Cố Thành Kiêu nhíu mày, ngón tay lướt iPad tìm thực đơn, trả lời: “Bắt đầu bằng những món đơn giản thôi. Rau xào đi, rồi canh cà chua trứng, anh thấy hai món này có vẻ đơn giản”
“Không có thịt à? Em nhớ ban nãy mình đi siêu thị có mua thịt mà.”
“Các món thịt tương đối phức tạp, chờ đến ngày mai anh nghiên cứu kỹ rồi làm. Giờ chỉ làm mấy món đơn giản, để anh thử xem tài nghệ của mình đã
“... Hay để em làm?”
“Em ngồi đi, anh làm”
Cố Thành Kiêu bá đạo ra lệnh cho cô ngồi rồi xắn hai ống tay áo, đeo tạp dề lên, bắt đầu rèn luyện kỹ thuật của mình.
Một giờ sau, hai món ăn được bể ra bàn. Lâm Thiển nhìn thấy món ăn quá ít, ngại ngần mà hạ đũa xuống.
“Anh nếm qua rồi, gia vị vừa miệng, em nếm thử đi”
Lâm Thiển cắn đầu đũa hỏi: “Như thế này có đủ cho cả hai người ăn không?”
“Chỉ cần em no bụng là được, anh không sao?
“Vừa rồi em thấy rửa nhiều rau lắm mà, cũng đập nhiều trứng gà, sao giờ chỉ có từng này thôi?”
“Bởi vì...” Cố Thành Kiêu nói đến đây có chút ngập ngừng, nhưng vẫn ngượng ngùng nói tiếp, “Là vì phải thử nghiệm thất bại vài lần mới có thành phẩm”
Phải, nếu vẫn còn rau, trứng gà và cà chua, anh tuyệt đối không thừa nhận những đĩa mang lên đây đều là sản phẩm thử nghiệm.
Lâm Thiển gắp một miếng rau, quả thật theo lời anh nói là nêm nếm vừa miệng rồi, nhưng trừ điểm này ra thì cũng không có gì đặc sắc. Cô lại húp một thìa canh, vị chua của cà chua rất nồng, còn thoang thoảng mùi trứng tanh.
Nhìn mặt cô bình thản không có biểu cảm gì, Cố Thành Kiêu biết hai món ăn này về căn bản là thất bại, anh bế lên muốn mang đi, “Thôi bỏ đi, không ngon không cần cố, để anh bảo đầu bếp ở Thành Để nấu rồi mang đến”
“Ê ế ế này này” Lâm Thiển vội vàng giữ tay anh lại, “Để xuống để xuống, ai bảo là không ngon? Ngon mà, rau có vị rau, canh có vị trứng, đầu bếp ở Thành Để cũng không nấu được món rau có vị thịt bò phải không?”
Cố Thành Kiêu hậm hực bực bội như trẻ con, không vui nói: “Nhưng mà không ngon”
“Như thế này là tốt lắm rồi, đây là lần đầu anh nấu cơm hả?”
“Phải”
“Lần đầu tiên anh nấu cơm cho em, kể cả có chưa chín em cũng sẽ ăn. Những món này không chỉ đã chín mà nhìn cũng rất đẹp mắt, em thích ăn. Hơn nữa lần đầu tiên nấu được thế này là đã rất tốt rồi. Em xào rau lần đầu tiên đã làm rau cháy đen, nấu canh cà chua trứng lần đầu tiên vỡ hết cả trứng. Em chỉ lo đồ ăn không đủ, chứ nhìn rất ngon, rất đẹp mắt”
Chỉ riêng tầm ý của anh cũng đã đủ lắm rồi.
Nghe Lâm Thiển nói như vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thành Kiêu dần dần giãn ra, nghiêm túc nói: “Anh sẽ nấu ăn ngày càng ngon, em chờ đi.”
“Được.” Có chồng như thế còn mong gì hơn nữa?
Chỉ một lát sau hai người đã ăn xong hết cả bàn, tuy ít nhưng cũng vừa đủ. Sau đó hai người cùng nhau dọn dẹp.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Cố Thành Kiêu kéo Lâm Thiển ra ban công. Ở đây không chỉ có thể ngắm cảnh bình minh, hoàng hôn, mà còn có thể thưởng thức cảnh đêm với sao trời.
Lúc đầu khi mua căn hộ này, ngoài vị trí cảnh quang yên tĩnh sang trọng, quan trọng nhất là vào mùa nào trong năm, ban ngày hay ban đêm, lúc nào quang cảnh ở đây cũng có vẻ đẹp không giống nhau.
“Oa, thật đẹp quá.” Khi Cố Thành Kiêu tắt đèn điện trong nhà đi, Lâm Thiển không kìm được thốt lên lời cảm thán.
Phía trên là bầu trời bao la với trăng sao lấp lánh, bên dưới là đường phố đèn điện nhộn nhịp. Ở giữa trời đất là một khoảng núi rừng yên tĩnh điểm vài ánh sao đêm, nối liền trời đất làm một.
Nhìn đến đâu cũng thấy ánh sao, Lâm Thiển có cảm giác như lạc vào vũ trụ, xung quanh đều là khoảng trống mênh mông, cảm thấy mình quá bé nhỏ giữa thế giới vô tận.
Không gian này, cảm giác này, thật quá xao động.
Mà đúng lúc này, giống như nhân vật chính bước lên sân khấu, một tia sáng lóe lên nhấp nháy trên đỉnh đầu
Lâm Thiển đang kinh ngạc vô cùng thì Cố Thành Kiêu mở nắp chiếc hộp gấm màu xanh lam, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Viên kim cương dưới ánh đèn lung linh rực rỡ tỏa ra màu sắc phong phú, không ngừng lấp lánh đổi màu lạ thường.
“Anh..” Lâm Thiển kinh ngạc nhìn anh.
“Anh mua đấy, em thấy có sang trọng không?”
Lâm Thiển gật đầu theo phản xạ, “Sang lắm”
Rồi Cố Thành Kiêu giơ hộp gấm lên, quỳ một gối xuống, “Lẽ ra, đã là người của anh rồi, thì có thể không cần đến màn cầu hôn này. Nhưng em muốn anh quỳ, thì anh sẽ quỳ”
Lâm Thiển mím chặt môi, trái tim nóng lên, nước mắt cũng mơ hồ dâng lên mi, “Đây là... anh cầu hôn em?”
“Phải, ý nguyện của anh, em có đồng ý không?”
Lâm Thiển thể, đây là lời cầu hôn qua loa nhất mà có được nghe, nhưng lại làm cho cô phấn khích quên cả trời đất.
Cô hít mũi một cái, gật đầu liên tục.
Cố Thành Kiêu lấy nhẫn kim cương ra, kéo tay cô qua, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay cô, “Hi vọng sau này có thể làm cho em nhiều cảm giác chân thật hơn nữa, để em thấy rằng lấy anh hoàn toàn không phải là một giấc mơ”
Lâm Thiển cười kéo anh lên, vùi đầu vào ngực anh, thì ra anh cũng biết những tâm tư nhỏ nhoi trong lòng cô.