Không lâu sau, Cố Thành Kiêu đã gặp được Lâm Húc. Lâm Húc nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi thực rất nhiều. Lâm Húc và Lâm Bồi mà đứng bên cạnh nhau thì nói họ là ba con cũng không quá đáng.
Lúc ở Úc, Lâm Húc đã từng tiếp xúc với Cố Nam Hách, nhưng Cố Thành Kiêu thì ông chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt.
Khi ông về nước, anh Cả và chị dâu nói cho ông biết, Lâm Thiển đã gả cho Cố Thành Kiêu của nhà họ Cố ở thủ đô, là anh họ của Cố Nam Hách thì ông có hơi không tin.
Bây giờ gặp mặt, sự bất an trong lòng biến thành kiên định. Nhìn dáng vẻ anh tuấn đĩnh đạc của Cố Thành Kiêu, ông có một loại cảm giác “Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên”. Con trai của nhà họ Cố người này so với người kia chỉ có mạnh mẽ hơn. Cố Nam Hách còn trẻ đã được vinh dự liệt vào danh sách mười người giàu có nhất. Nghe nói sau lưng anh ta còn có một người anh họ lý lịch thần bí. Người anh họ đó chắc hẳn là Cố Thành Kiêu đang đứng trước mặt đây.
Tập đoàn Cố Nghiệp là xí nghiệp gia tộc của nhà họ Cố. Trong giới kinh doanh người Hoa tại Úc, địa vị của Cố Nam Hách và Lâm Húc tương đương nhau. Ở trong nước, nhà họ Cố có quyền nhất nhì thủ đô, mà căn bản Lâm Húc không xếp chung hàng được.
Lâm Húc muốn đặt chân vào quốc nội, nhưng cho dù anh cả Lâm Bồi không phá sản thì cũng không theo kịp một phần vạn của Cố Thành Kiêu.
“Cậu là chồng của Tiểu Thiển?” Lâm Húc xúc động cầm tay Cố Thành Kiêu, vừa sợ lại vừa mừng.
Cố Thành Kiêu gật đầu: “Đúng vậy, chào ngài, Lâm tiên sinh” Bây giờ còn chưa biết thái độ của Lâm Thiển đối với người ba này, cho nên anh không gọi thẳng là ba.
Quả nhiên, một câu “Lâm tiên sinh” này đã khiến mọi người lúng túng hết ba giây, nhưng không ai phản bác lại.
Bởi vì đối với đứa con gái này, trên căn bản, Lâm Húc chưa hề thực hiện nghĩa vụ nuôi nấng chu đáo tận tình. Ông ta vốn không xứng làm ba của Lâm Thiển, đương nhiên cũng không xứng được Cố Thành Kiêu gọi là ba.
Cố Thành Kiêu biết hết, nhưng trước mặt mọi người lại khó mở lời, cho nên anh đưa Lâm Húc ra ngoài nói chuyện riêng.
Lâm Húc không có lý do từ chối. Hai người đi vào phòng ngủ của ông nội ở lầu một.
Chu Mạn Ngọc xô đẩy chồng: “Ông đi nghe ngóng một chút xem”
Lâm Bồi: “Thôi, lỡ bị phát hiện thì chẳng phải xấu hổ lắm sao? Thủ trưởng Cố không dễ chọc vào”
Chu Mạn Ngọc trừng ông ta một cái: “Đồ vô dụng, cút đi!”. Nói xong, bà ta chạy thẳng tới cửa phòng của ông cụ, kế sát lỗ tai lên cánh cửa gỗ, cố ý nghe lén.
Lâm Bồi thấy vậy thì cũng học bộ dạng đi nghe lén của Chu Mạn Ngọc.
Nhưng, chẳng nghe được gì hết.
Ở trong phòng, Cố Thành Kiêu nói thẳng: “Nhiều năm như vậy, Lâm tiên sinh chưa từng trở về một lần, là do quên mất người ba già đã sinh ra và nuôi dưỡng ông, hay là quên mất đứa con gái ruột mà ông đã sinh ra vậy?”
“...” Lâm Húc không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, khuôn mặt đỏ lên, ngoại trừ xấu hổ thì phần lớn là hổ thẹn và bất đắc dĩ.
Ông ta thở dài một hơi, nói: “Tôi cũng không muốn, nhưng sự nghiệp ở Úc của tôi đều dựa vào ba vợ mới có được ngày hôm nay. Vợ tôi lại không muốn tiếp nhận chuyện tôi và vợ trước đã sinh ra đứa con gái này. Đừng nói là để Tiểu Thiển bên cạnh, cho dù là tôi về nước gặp nó cũng không được. Tôi biết tôi rất có lỗi với Tiểu Thiển, cho nên tôi chỉ có thể bảo đảm một ít quyền lợi trên phương diện sinh hoạt cho con bé”
“Bảo đảm một ít quyền lợi trên phương diện sinh hoạt?”
“Phải, về phương diện tiền bạc, tôi chưa bao giờ keo kiệt, chỉ có nhiều chứ không ít”
“Ông nói chỉ nhiều chứ không ít là ý chỉ việc quyên góp cái sân vận động cho đại học B để đổi lấy danh sách nhập học cho cô ấy à?”
“Không chỉ như vậy, phí sinh hoạt hàng năm còn nhiều hơn so với tiền quyên góp cho trường học nữa”
Cố Thành Kiêu bừng tỉnh hiểu ra, bỗng nhiên hiểu được nỗi hận của Lâm Thiển đối với gia đình bác Cả. Địa vị thấp kém của Lâm Thiển ở nhà họ Lâm, cẩn thận dè dặt, thậm chí từ nhỏ đã có quan niệm mà người nhà họ Lâm truyền thụ... Ba mẹ mày cũng không cần mày, mày chỉ là một đứa con ghẻ thôi.
Đối với một đứa trẻ mà nói, chuyện này tàn nhẫn cỡ nào. Mỗi một lần bác Cả và bác gái nhắc tới, là một lần Lâm Thiển khó chịu.
Lâm Thiển đã lớn lên dưới sự tra tấn tinh thần đó.
Lâm Húc thấy anh bỗng nhiên không nói lời nào, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Ông đã đưa cái gọi là phí sinh hoạt đó cho Lâm Bồi?”
“Phải, sao thế?”
“Vậy tốt nhất ông nên tự mình hỏi ông ta đi, xem tiền đó đã tiêu hết cho người nào?”
Hiển nhiên lúc này Lâm Húc mới nhận ra, suy tư một hồi rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ đòi hỏi. Nhưng dù sao ông ấy cũng là anh của tôi, ba tôi đã lớn tuổi rồi, tôi không muốn ông lão phải lo lắng nữa”
Cố Thành Kiêu gật đầu, cũng đồng ý với cách nói của ông: “Tôi không quan tâm chuyện nhà của các người. Người tôi quan tâm chỉ có Thiển Thiển. Tôi vốn nghĩ rằng ông không cần đứa con này, nhưng xem ra không phải là vậy. Đã thế, thân là ba của cô ấy, tôi hi vọng có thể bàn bạc với ông về hôn sự của tôi và Thiển Thiển”
Điều này làm Lâm Húc vô cùng kinh ngạc: “Không phải hai đứa đã kết hôn rồi sao? Thế là thế nào?”
“Ông còn có chuyện không biết, tôi và Thiển Thiển chỉ mới đăng ký kết hôn, vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Nếu ông còn xem cô ấy là con gái, và nếu cô ấy chịu nhận ông làm ba thì tôi hi vọng ông có thể tham dự hôn lễ của chúng tôi”
Trong lòng Lâm Húc ấm lên, không nghĩ Cố Thành Kiêu máu lạnh vô tình trong lời đồn lại có mặt dịu dàng thế này. Ông thật vui mừng, mừng thay cho Lâm Thiển.
“Được, được, thật tốt quá!”
Cố Thành Kiêu lại nói: “Nếu đã nhiều năm nay Lâm phu nhân không cho phép ông gặp Thiển Thiển, vậy vì sao bây giờ lại thay đổi?”
Lâm Húc: “Nửa năm trước, ba vợ tôi qua đời. Vợ tôi là con gái một, hiện giờ trong nhà do tôi làm chủ. Hơn nữa lần này công ty anh tôi bị phá sản cho nên tôi mới vội vàng về nước một chuyến”
Nói tới đây, Lâm Húc muốn nói gì nhưng lại thôi. Do dự vài lần, lời nói tới cửa miệng rồi lại nuốt xuống.
Có thể là do liên quan đến nghề nghiệp, cho nên từ đầu đến cuối, Cố Thành Kiêu đều ở tư thế biết trước tiên cơ, khiến cho Lâm Húc có cảm giác bị lột sạch quần áo. Sớm muộn gì cũng biết, chỉ bằng ông nói trước vậy.
“Về người vợ bây giờ của tôi, tôi và bà ấy còn có một đứa con gái. Sở dĩ bà ấy không chấp nhận Tiểu Thiển là do e ngại con bé sẽ tranh đoạt tài sản với em gái sau này. Theo như vợ tôi nghĩ, tất cả những gì tôi có hôm nay đều do nhà bà ấy cho, nên đương nhiên toàn bộ tài sản đều phải dành cho con gái của chúng tôi.”
Cố Thành Kiêu cũng biết những cuộc tranh đấu gay gắt ở chốn hào môn này, có nghe qua, cũng đã từng nhìn thấy không ít.
Sở dĩ nhà họ Cố có thể đứng sừng sững không ngã ở thủ đô, chính là vì gia phong nghiêm khắc, anh em trong nhà yêu thương đoàn kết, đồng tâm hiệp lực, chưa từng xảy ra chuyện rối tung rối mù như các gia đình giàu có khác.
“Hiện giờ ông có thể nói rõ ràng với Lâm phu nhân, Thiển Thiển là người nhà họ Cố, tuyệt đối sẽ không cần một xu nào của nhà bà ta.” Cố Thành Kiêu nói rất chắc chắn: “Cô ấy chỉ hi vọng một chút tình thương nên có của một người cha mà thôi.”
Lâm Húc hổ thẹn, sự áy náy đối với Lâm Thiển càng tăng thêm: “Được, tôi hiểu rồi.”
“Đúng rồi, không biết ông có nghe tin tức gì về phu nhân Hà Hâm không?”
Chợt nghe tới tên họ người xưa, cơ mặt Lâm Húc co rút vài lần, sắc mặt cũng đông cứng lại. Ông lắc đầu nói: “Từ khi ly hôn thì chúng tôi đã không còn liên lạc. Năm đó chúng tôi cãi nhau không mấy vui vẻ, đáng thương nhất vẫn là Tiểu Thiển”
Cố Thành Kiêu thấy đã gần đến giờ cơm, những gì nên nói cũng nói cả rồi, cho nên liền nói: “Ăn cơm chung rồi nói sau, chúng ta đi gặp Thiển Thiển. Tuy rằng ngoài miệng cô ấy không nhắc tới, nhưng nhìn thấy ông chắc sẽ rất vui”
“Được” Lâm Húc cũng sốt ruột muốn gặp đứa con gái đã 15 năm rồi không gặp.