Trong hành lang lớp học chật hẹp, từng tốp sinh viên đi ngang qua họ, ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt tò mò.
Dù sao thì màn tỏ tình kia cũng gây xôn xao toàn trường, và vụ Lâm Thiển rơi vào tay bọn bắt cóc càng khiến dân tình rúng động hơn.
Hôm nay, hai nhân vật nổi tiếng của trường tụ tập cùng một chỗ, đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Cảm ơn đã quan tâm, hiện tôi không sao” Lâm Thiển thoải mái đáp, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài.
Giang Nhất Phàm cũng nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy bên sân trường, một người đàn ông đẹp trai tôn quý đứng ở đó, lặng lẽ dõi mắt nhìn họ.
“Anh ta chính là bạn trai của em phải không?” Anh ta không giải thích được tâm trạng trong lòng mình. Trước kia anh ta chỉ nghĩ Lâm Thiển tùy tiện tìm lý do để từ chối, bây giờ nhìn lại, đúng là cô ấy đã không nói dối.
Lâm Thiển gật đầu, “Đúng vậy, anh ấy rất tuấn tú phải không?”
Nghe chính miệng cô thừa nhận, Giang Nhất Phàm như một tên lính không đánh mà bại, đành gượng cười, “Vụ lúc trước đã gây ảnh hưởng đến em, anh thật sự xin lỗi”
“Không sao... không ảnh hưởng gì đến tôi hết”
“Là anh đã quá kiêu ngạo, anh xin lỗi vì đã thổ lộ cho em biết theo cách này”
Lâm Thiển trêu chọc, “Không ngờ thiên tài tự cao tự đại của khoa kiến trúc cũng có ngày tự phản tỉnh, ừm, không tồi.”
Giang Nhất Phàm bị cô chọc cười, xấu hổ gãi tai, nói: “Không thể không xem xét lại bản thân. Sau này còn theo đuổi con gái như vậy nữa, e là anh sẽ bị độc thân cả đời”
“Ha ha ha, không đâu. Anh rất ưu tú, anh sẽ gặp được chân mệnh thiên nữ thôi.”
“Cảm ơn em rất nhiều”
Cuối cùng, hai người thân thiện bắt tay nhau giảng hòa.
Thế nhưng, Cố Thành Kiêu đã không thể kiên nhẫn đợi được nữa. Thấy Lâm Thiển và một nam sinh đứng ở hành lang lớp học trò chuyện lâu như vậy, anh liền đi thẳng tới.
Trái tim nhỏ bé của Lâm Thiển đập thình thịch. Một là do ánh hào quang vốn của riêng Cố Thành Kiêu thật sự quá hấp dẫn. Hai là, ở trong trường mà huênh hoang như thế thì hay lắm hả?
Giang Nhất Phàm không ngờ bạn trai người ta đến nhanh như gió, càng không ngờ khí thế của bạn trai người ta còn cao hơn cả mình.
Giang Nhất Phàm gần như phải ngửa cổ nhìn anh, e dè gật đầu chào, “Xin chào, tôi là bạn học của Lâm Thiển, Giang Nhất Phàm”
Cố Thành Kiêu vươn tay khoác vai Lâm Thiển, dùng ưu thế tuyệt đối tuyên bố chiếm hữu để trả lời, “Ừ, chào cậu” Anh nhìn Lâm Thiển, nhỏ giọng hỏi: “Bảo em thi xong về luôn, không nghe lời, đứng đầu gió thì thầm nói chuyện gì đấy?”
“...” Thủ trưởng đại nhân à, tính công kích của anh cao quá đi, người ta chỉ là nam sinh nhỏ bé thôi mà, “Ha ha ha, nào có thì thầm gì đâu, Giang Nhất Phàm chỉ quan tâm đến tình hình gần đây của em thôi.”
Cố Thành Kiêu nghi ngờ nhìn về phía Giang Nhất Phàm, “Rốt cuộc là bạn học, hay là đàn anh khóa trên?”
“...” Giang Nhất Phàm vô thức rét run, “Khụ khụ khụ, tôi lớn hơn ba tuổi, có thể coi là đàn anh khóa trên.”
“Ồ, vậy là không cùng lớp, thế cùng khoa à?”
“Không không, tôi học khoa kiến trúc” Giọng nói hơi run rẩy.
“Đàn anh khóa trên hơn ba tuổi học kiến trúc, hẳn là không có bài vở gì cần trao đổi với Thiển Thiển đâu nhỉ?”
“Không có... không có...”
“Không có thì tốt rồi, Thiển Thiển của tôi không sao, cảm ơn cậu đã quan tâm”
Lâm Thiển thật sự xấu hổ, kéo lưng áo của Cố Thành Kiêu, đưa mắt ám chỉ, anh có cần như thế không?
Cố Thành Kiêu thoáng kiềm chế, nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh ôm bả vai Lâm Thiển rời đi. Lâm Thiển im lặng quay đầu, chắp tay thi lễ, dùng khẩu hành, nói – xin lỗi nhé.
Giang Nhất Phàm đứng ngây như phỗng, bị ánh mắt của Cố Thành Kiêu đánh cho nội thương.
Từ lớp học ra đến sân trường, Cố Thành Kiêu liên tục ôm vai Lâm Thiển. Cặp đôi nhan sắc vô biến này làm cả sân trường lóa mắt.
Đang đi, Lâm Thiển bỗng bị vấp chân, “Á, dây giày của em bị tuột”
Cô đang định khom người thì Cố Thành Kiêu đã vượt lên trước có một bước. Thân hình cao lớn khom xuống, bàn tay với khớp xương rõ ràng thắt dây giày giúp cô, anh dùng chất giọng trầm thấp đầy cuốn hút khiển trách, “Em nhìn em đi, đến buộc dây giày cũng không xong, lỡ ngã thì làm sao?”
“...” Cô đứng ngay trong gió, cảm thấy đây là hình ảnh chỉ trong phim thần tượng mới có.
Anh lại hỏi: “Thi cử thế nào rồi?” Không đợi cô trả lời liền hỏi tiếp, “Anh đoán em thi không tệ, nếu không sao có tâm trạng trò chuyện với đàn anh khóa trên?”
“...” Cô phải trả lời thế nào đây?
Buộc dây giày xong, Cố Thành Kiêu đứng lên, giống như một luồng sức mạnh trỗi dậy từ lòng đất, càng thêm lóa mắt mê người. Anh thở dài, mang theo giọng điệu cảnh cáo, hỏi: “Có phải ở trường em không an phận phải không?”
“Nào có!”
“Không thì sao lại trêu chọc người ta vậy? Hết Sở Mặc Phong lại đến Giang Nhất Phàm, còn ai nữa không?”
“... Này, anh nói có lý một chút được không? Bọn họ thích em, em biết phải làm sao? Em đâu có thích họ chứ?”
Sắc mặt Cố Thành Kiêu thoáng âm u, “Bọn họ? Còn có cả những người khác nữa cơ à?”
“...” Đúng là hết nói nổi, “Không phải, anh đây là đang cả vú lấp miệng em, cố tình gây sự” Ông này mà nổi máu càm ràm lên rồi thì chả phụ nữ nào bì nổi.
Cố Thành Kiêu nghiêm mặt, từ trên cao nhìn chăm chú dáng vẻ của cô, vừa yêu lại vừa giận.
Cuối cùng, Lâm Thiển đành khuất phục trước gương mặt tuấn tú của anh, ghét quá ghét quá, ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ, mặt đẹp tất sẽ thắng. Cô không nói nhiều, khẽ túm chặt cổ áo của anh, nhón chân lên, trực tiếp gửi tặng một nụ hôn.
“Rốt cuộc thì phải làm thế nào để anh tin tưởng em đây?” Cô nói: “Em đã rất nghe lời anh, luôn tu thân dưỡng tính cho thật tốt. Lâu rồi em không còn gây chuyện đánh nhau nữa. Lúc anh không có ở đây, ngày nào em cũng ngâm mình trong thư viện, làm gì có thời gian để mà không an phận?”
“Bọn họ thích em, còn không phải do công của anh sao? Theo như bộ dạng trước kia thì tên cún của em là tomboy, chẳng có ai thích. Cũng chính anh đã cải tạo em trở nên xinh đẹp như thế này nên mới có người thích đấy chứ?
Hành động mặt dày vừa hạ thấp bản thân vừa tán dương đối phương khiến anh rất hưởng thụ, tâm trạng thoáng chốc trở nên thoải mái hơn, “Sao anh thấy còn có người viết thư tình cho em cơ mà? Đều là trước kia đấy”
“...” Lâm Thiển đảo mắt một vòng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nói: “Vậy anh nhìn thấy chữ ký chưa? Có biết người viết thư tình đều là các nữ sinh không? Có biết đó là thứ tình của mấy đứa ngớ ngẩn không biết mặt em không?”
Đây là điều Cố Thành Kiêu không ngờ tới, anh không nhịn được cười, hỏi: “Hình tượng tóc xù đủ màu trước kia của em mà vẫn có nữ sinh thích à?”
“Thế thì sao? Ai mà chả có gu thẩm mỹ của riêng mình. Củ cải trắng cũng có nét đáng yêu của nó, đúng không?”
Cố Thành Kiêu liếc cô một cái, cảnh cáo nói: “Tự mãn vừa thôi! Em trêu hoa ghẹo nguyệt thử đi, xem anh có đánh nát mông em không?”
Lâm Thiển vô thức nuốt nước miếng, có tin là anh sẽ làm điều đó, nhưng không phải bằng tay, mà là Dùng! Miệng! Gặm.
Ôi trời ơi, nóng bỏng quá đi mất.