Hoa Thiên Minh nhìn thoáng qua Lâm Húc đang được ủng hộ rầm rộ trong đại sảnh, nói: “Lúc đầu tôi cũng dự định sắp tới sẽ về nước thăm chú, nhưng bây giờ có em trai chú ở đây, tôi nghĩ chắc chú cũng
không cần tôi giúp đỡ đâu nhỉ? Người em này của chú không tệ, anh em các chú mà đồng lòng thì nhất định sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó phải chiếu cố tôi đấy”
Lâm Bồi cười khổ, chợt giơ tay ý bảo dừng lại: “Cậu ta là cậu ta, còn em là em. Cậu ta rất thông minh lanh lợi”
“Là sao?”
“Bất động sản Phong Việt là sự nghiệp của cậu ta, sao có thể vô duyên vô cớ chia cho em một bát canh được chứ? Lúc đầu em tưởng anh em sẽ hợp tác, nhưng sau khi kết thân với nhà họ Cố thì cậu ta hợp tác với họ. Haizz, em cũng biết là nước chảy chỗ trũng, người thường đi chỗ cao, có nhà họ Cố chiếu cố, cậu ta chọn ra làm ăn riêng cũng là lẽ thường”
Hoa Thiên Minh tức giận bất bình, giọng điệu hơi bực bội, “Thằng con rể kia là đúng không? Có nhà họ Cố chiếu cố, đáng lẽ phải giúp đỡ anh trai mới đúng chứ, cậu ta giàu nứt vách mà bỏ mặc anh ruột à?”
Lâm Bồi khuyên nhỏ, “Anh Hoa, anh đừng nói mấy cái này, để người khác nghe được sẽ tưởng em có thành kiến với em trai. Haizz, nhìn lại, em cũng không nhất thiết phải nhờ vả cậu ta”
“Đúng, đã thế thì chú làm chung với tôi đi. Nói thật là kinh tế ở nước ngoài rất bất ổn, tôi định chuyển trọng tâm về nước. Chú là người đầu tiên tôi chọn để hợp tác đấy, thế nào? Có hứng thú không?”
Lâm Bồi quả thật mừng như điên, “Có, đương nhiên là có, tốt quá rồi. Có điều... Anh Hoa, em vẫn phải làm ở Lâm thị, đó là tâm huyết mấy đời của gia đình chúng em”
Hoa Thiên Minh sảng khoái nói: “Không thành vấn đề, tôi bỏ tiền, còn chú bỏ sức, tên công ty vẫn là Lâm thị. Nghiệp vụ của tôi quá rộng nhưng lại không có nhiều tinh lực để quản lý, vẫn là phải nhờ chú đến làm”
“Anh Hoa, rất cảm ơn anh! Anh cứu nguy cho em mấy lần, anh quả là ba mẹ tái sinh của em”
“Không dám nhận là ba mẹ tái sinh đầu, nhưng sẽ là anh em tốt có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Sau này tôi sẽ là anh em ruột cùng thuyền với chú”
“Được.”
Lâm Bổi nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay Hoa Thiên Minh thật lâu không buông.
Trong đại sảnh, Lâm Húc nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm đêm hôm đó.
Bây giờ bất động sản Phong Việt đang nổi tiếng, Lâm Húc thân là người quản lý của bất động sản Phong Việt, đương nhiên nhận được nhiều sự chú ý. Hơn nữa, ông lại còn là ba vợ của, vậy nên người muốn kết giao với ông xếp hàng nườm nượp.
Lúc này, một cặp vợ chồng tài sắc xuất hiện ở cổng. Trong đại sảnh vốn dĩ đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, các khách khứa đều ngoái đầu nhìn ra ngoài. Tất cả cặp mắt đều tập trung vào và Lâm Thiển.
vẫn mặc bộ vest màu đen phối hợp với sơ mi trắng. Tuy trang phục đơn giản nhưng lại không giấu được sự hào quang quanh người anh. Dáng người cao ráo của đã thể hiện rõ sự hoàn mỹ của bộ âu phục không mấy đặc sắc này.
Còn Lâm Thiển thì như chim non e ấp khoác tay, cất bước đi theo anh. Bộ váy dài màu hồng bưởi làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết của cô.
Khắp cả sảnh tiệc, dường như Lâm Thiển đẹp hút hồn hơn những người khác.
Ai cũng khen ngợi cô con gái út lu mờ nhà họ Lâm, thậm chí từng là trò cười trong mắt mọi người đã lột xác trở thành Cổ phu nhân như hôm nay, thế sự thật là khó liệu.
Trần Khả Doanh, Quận Thanh Thanh, Dư Hoan, ba người này vốn là bạn thân của Lâm Tiêu. Mỗi lần bọn họ dạo phố đều phải ghé ngang cửa hàng vung tay hào phóng.
Sau khi nhà họ Lâm phá sản, đương nhiên Lâm Tiêu cũng ít qua lại với các cô ả. Nhưng bây giờ bốn người lại “đoàn kết” thành một đội, nhằm tuyên bố tình cảm chị em sâu nặng với mọi người.
Nhìn Lâm Thiển đẹp hút hồn, Trần Khả Doanh thấy rất khó chịu, nói: “Hóa ra Lâm Thiển mới là phượng hoàng, trước đây không nhìn ra”
Quan Thanh Thanh: “Tiêu Tiêu, quan hệ của cậu và em gái thế nào?”
Lâm Tiêu: “Bình thường, mà sao?”
Quan Thanh Thanh: “Có cơ hội thì nói tốt giúp chị em chúng tớ nhé. Dù sao lúc trước chúng tớ cũng từng đắc tội với cô ta”
Dư Hoan lí nhí nói: “Đúng vậy đúng vậy! Chẳng những ba ruột của cô ta là Hoa kiểu giàu nhất nước Úc, mà chồng cô ta còn là. Cô ta nói đại câu nào đó cũng có thể bóp chết chúng tớ.”
Lâm Tiểu: “Các cậu yên tâm đi, có tớ ở đây, tớ sẽ không để con nhóc ức hiếp các cậu bất cứ chuyện gì đâu.”
“Cậu tốt quá Tiêu Tiều, chúng ta phải làm chị em tốt cả đời nhé”
Lâm Du trầm tĩnh liếc sang bên, nói như vô tình: “Gặp mặt mà không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy. Sao lúc nhà họ Lâm phá sản không làm chị em tốt cả đời đi? Chị à, chị ở cùng đám người này cho thấy trí thông minh của chị cực kì thấp đấy”
“...” Đám người Trần Khả Doanh đều tái mặt, nhưng không dám phản bác lại câu nào.
Sao Lâm Tiêu lại không biết đây là đỉnh cao của sự dối trá chứ? Nhưng cô ta thích được bọn người ngu ngốc vây quanh, rất hưởng thụ hư vinh này, “Em gái tớ không giữ mồm giữ miệng, đừng để ý tới nó”
Quan Thanh Thanh hỏi sang chuyện khác: “Tiêu Tiêu, có phải mặt Lâm Thiển đã đụng dao kéo không? Hay là đã từng bơm?”
Lâm Tiểu lập lờ nói: “Ai biết! Mà nếu con nhóc có đụng cũng không nói với tớ”
Dư Hoan: “Chắc chắn là có rồi, hơn nữa còn tốn không ít. Cậu nhìn cô ta kìa, làm tự nhiên thật, nhìn không biết là sửa chỗ nào luôn ấy, đẹp quá”
Lâm Du lại từ bên cạnh đi qua giống như ma, nói: “Ghen tị khiến người ta xấu đi đấy”
Phía bên kia, Lâm Húc đưa con gái đi khắp nơi giới thiệu, vẻ mặt hãnh diện thấy rõ. Rất nhiều khách khứa muốn nhắm vào, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này. Điều này khiến Lâm Húc càng nở mày nở mặt.
“Hôm nay cảm ơn mọi người đã ủng hộ, Lâm Húc tôi vừa mới về nước, có rất nhiều chuyện không hiểu, hi vọng tương lai sẽ có nhiều cơ hội được hợp tác với các vị. Cảm ơn mọi người, rất cảm ơn. Hi vọng hôm nay mọi người sẽ uống hết mình, trò chuyện hết mình, chơi hết mình”
Lâm Húc nói xong, cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt, sau đó điệu Waltz du dương vang lên. Trong sàn nhảy, Lâm Húc mời cháu gái Lâm Du xinh đẹp của mình ra nhảy cùng.
Mặc dù Lâm Húc đã đến tuổi trung niên nhưng được chăm sóc rất tốt. Bất kể là mặt hay là dáng người đều trông như thanh niên, thậm chí còn trẻ và phong độ hơn rất nhiều người hai ba chục tuổi.
Lâm Húc dìu Lâm Du khiêu vũ nhẹ nhàng. Trước đây mọi người đều tập trung vào Lâm Tiêu, chỉ xem Lâm Du như một cô bé. Bây giờ nhìn lại, Lâm Du đã trổ mã thật duyên dáng yêu kiều.
Khác với vẻ trưởng thành quyến rũ của Lâm Tiêu, Lâm Du có khí chất trong sáng tươi mát của một thiếu nữ. Đặc biệt là khi cô cười mỉm, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng vô cùng rung động lòng người.
Lâm Thiển kéo tay áo, nói: “Nhìn kìa, Lâm Du xinh đẹp chưa. Em không ngờ anh trai anh lại không thích chị ấy... Chẳng lẽ anh trai anh thích đàn ông?”
cố gắng im lặng, nói nhỏ: “Đừng đoán mò, không có chuyện đó đâu. Trước đây Cố Đông Quân từng có bạn gái, chỉ có điều sau này đã chia tay”
“À, nói vậy thì anh Cả vẫn còn nhớ bạn gái cũ sao?”
“Không biết. Em bớt tò mò chuyện riêng của người ta đi”
“Em chỉ vì Lâm Du thôi mà! Trước giờ em chưa từng thấy Lâm Du thích ai như thế?
“Em chỉ quan tâm đến chuyện vớ vẩn, đã bảo là hai người họ không hợp đầu”
“Bạn gái cũ của anh Cả là mẫu người thế nào vậy?”
“Còn hỏi nữa?”