Anh Vân, anh làm vậy là sao? Tôi với Thiên Thiên là bạn, chẳng lẽ tôi không thể nói chuyện riêng với cô ấy vài
câu?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm 3thì hình như fan của anh Tần luôn công kích Thiên Thiên trên mạng nhỉ? Hoặc là bảo cô
ấy kẻ fame anh, hoặc là bảo cô ấy yêu thầm anh, thậm chí còn ch1ửi cô ấy là quái vật mặt nhựa. Đã thế thì thôi đi,
mấy fan lớn của anh còn chửi cô ấy là đồ đi điểm, báo cô ấy là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đòi 9cô ấy cút khỏi giới
giải trí? Một triệu ba fan của cô ấy có đến một triệu một người là Ý Dĩ của anh. Sao khi Thiên Thiên bị bạo lực mạng
lại không th3ấy anh Tần ra mặt nói một câu tôi với Thiên Thiên là bạn’ thế?”
Ôi chao ôi chao!
Chuyện gì thế này?
Mọi người ở trường quay đ8ều cảm thấy hình như mình hít được thị thơm rồi.
Trước đây Cảnh Thiên không nổi tiếng, thế nên họ không hề biết chuyện Ý Dĩ tấn công cô. Nhưng bây giờ lại biết
được chuyện này từ Ảnh để Vân Tiêu. Anh ta còn biết rõ Cảnh Thiên có bao nhiêu người hâm mộ, trong số đó có
bao nhiêu người là antifan.
Chuyện này chứng tỏ điều gì?
Lại nhìn sắc mặt của Tần Dịch, chứng tỏ fan của Tần Dịch từng bạo lực mạng Cảnh Thiên thật, nhưng anh ta là bạn
Cảnh Thiên mà không hề nói đỡ cho cô một câu. Chẳng trách Tần Dịch lại không được ăn bánh ngọt do trợ lý đặc
biệt của Ảnh đế Vân Tiêu mua. Tần Dịch tức đến biển sắc.
“Hình như anh Vân rất quan tâm đến Thiên Thiên, đến Weibo của cô ấy có bao nhiêu fan của tôi cũng biết. Có vẻ
như anh Vân muốn theo đuổi Thiên Thiên thì phải? Vân Tiêu Phi Xa mà biết chuyện này, e rằng còn hung dữ hơn
cả Ý Dĩ nhỉ? Nếu là anh, anh sẽ giải thích với Vân Tiêu Phi Xa rằng anh và Thiên Thiên là bạn bè sao? Một đống
phân thì không thối, bưởi ra thì mới thổi. Anh không giải thích còn đỡ…”
“Ý cậu là bé Thiên Thiên nhà tôi là một đống phân?”
Tạ Thanh Nghiên và Quy Hoạch còn đang ngồi hóng bên cạnh đều tức giận. Tạ Thanh Nghiên buột miệng chửi
trước.
“Não cậu úng nước à? Bé Thiên Thiên có nhan sắc, có vóc dáng, tính tình lại tốt, một cô gái hoàn hảo như thế mà
cậu dám nói con bé là đống phân? Tôi thấy cậu mới là đồng phân ấy! Một đống phân chó thổi
hoặc vô liêm sỉ!”
Sắc mặt Tần Dịch càng xấu hơn.
“Anh Vân, đây chính là trợ lý mà anh đào tạo ra đó hả?”
Vân Tiêu phì cười.
“Tôi thấy chị ấy nói rất đúng.”
Tần Dịch: …
Anh ta nhận ra đám người này muốn khiến anh ta khó xử.
Anh ta không thể ngờ được rằng một bình hoa như Cảnh Thiên lại có thể lọt vào mắt xanh của Vân Tiêu trong thời
gian ngắn như thế.
“Thiên Thiên, em để người ngoài nói anh như vậy sao?” Tần Dịch nhìn Cảnh Thiên, đôi mắt lại đượm vẻ buồn bã
mà Cảnh Thiên ngày trước từng bảo đẹp mê hồn.
Ai ngờ…
“Qe!” (1)
Chẳng biết là do đồ ăn ngon quá nên ăn liền một hơi năm miếng bánh kem, bị đầy bụng, hay là do ánh mắt kỳ cục của Tần Dịch ghê quá, Cảnh Thiên nôn khan một cái không hề giả trân.
Tạ Thanh Nghiên và Quy Hoạch bên cạnh hốt hoảng, vội vàng vuốt lưng cho cô.
Quý Hoạch không thể nhịn nổi nữa.
“Tần Dịch! Con người thì phải biết mình biết ta! Cậu không biết mình trông như thế nào à? Cậu nhìn xem cậu khiến bà cô tổ nhà tôi ghê tởm đến thế nào đi kìa! Cầu xin cậu, tha cho Cảnh Thiên của chúng tôi được không?”