Là Tống Đình Uy tự đâm đầu vào họng súng.
Lỗ mãng, vô lễ, bộ dạng say khướt mang theo ý khiêu khích, cùng vẻ tự tin ngu xuẩn.
chậm rãi cầm ly rượu, nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống.
Sắc mặt nghiêm túc, giận dữ lạnh lùng, dùng vẻ hờ hững xa cách để cự tuyệt, tỉnh bơ phớt lờ Tống Đình Uy.
Ông Tống bà Tống sợ chết khiếp, ông Tống vội giữ chặt con mình, tươi cười nói: “Thủ trưởng Cố, thật xin lỗi, con tôi uống say là tính tình lại như thế, xin ngài chớ để ý”
Ở dưới gầm bàn, Lâm Thiển dùng đầu gối huých. hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đè nén cơn thịnh nộ xuống.
Tuy nhiên, anh cũng không muốn để nhà người ta phải mất mặt, nên tùy tiện phất tay về phía ông Tống, tỏ ý không sao.
Dù sao, đây cũng là buổi lễ đính hôn của gia đình họ. “Làm cái gì vậy? Tôi nói gì sai à?” Tống Đình Uy lè nhè nói to, “Chẳng phải Tiểu Thiển là em họ của Lâm Tiêu sao? Tôi gọi anh ta một tiếng em rể, có gì là không được?”
Giọng Tống Đình Uy không nhỏ, uống say, lá gan cũng lớn. Anh ta thân mật gọi “Tiểu Thiển”, nhưng lại gọi “Lâm Tiêu” một cách xa lạ, người ngoài nghe được đều cảm thấy không ổn.
Không ổn hơn nữa là anh ta bưng ly rượu, híp mắt nhìn về phía Lâm Thiển, “Tiểu Thiển à, em rể không nể tình, vậy em có nể mặt anh rể này không? Hả?”
Giọng điệu tùy tiện, ánh mắt trần trụi, Lâm Thiển nghe mà xấu hổ thay cho anh ta.
chiếu ánh mắt độc ác qúa, hung hãn đục khoét anh ta.
Tất cả mọi người đều thoáng run rẩy.
Lâm Tiêu đứng lên, đoạt ly rượu từ tay anh ta, cất giọng khuyên nhủ, “Đình Uy, anh uống nhiều quá rồi, ngồi xuống đi”
Ai ngờ, Tổng Đình Uy nổi cơn thịnh nộ, mắt đỏ ngầu lườm Lâm Tiêu, “Ở đây có phần cô nói chuyện sao?
Lâm Tiểu: “...”
Ông Tống, bà Tống: “...”
Lâm Bồi, Chu Mạn Ngọc: “...”
, Lâm Thiển: “...”
Cùng các vị tân khách đều nghe thấy hết, “...”
Tổng Đình Uy lại một lần nữa gào toáng lên, “Không được nhúng tay vào việc uống rượu của tôi, cô là ai chứ?”
Trong lòng Lâm Tiêu run rẩy, từ nhỏ đến lớn cho tới tận bây giờ, cô ta chưa từng phải hứng chịu cơn nóng giận nào như thế này. Cảm giác sỉ nhục thật lớn khuếch tán từ trái tim đến toàn bộ tứ chi xương cốt.
Hôm nay vốn là một ngày đẹp nhất của cô ta.
Nhà họ Tống là hào môn thế gia. Bước vào cửa nhà họ Tống, cô ta chính là người quyền thế, nở mày nở mặt, ăn sung mặc sướng, cả đời hưởng thụ ánh mắt ghen tị của đám chị em, cả đời cao cao tại thượng.
Sau khi nhà họ Lâm phá sản mấy tháng, cô ta luôn phải sống ở quê, chán ghét tiếng máy cày ở đó, chán ghét mùi phân gà phân vịt. Ngay cả bầu không khí ở nơi ấy, cô ta cũng thấy khó ưa.
Nhà họ Lâm hết lên lại xuống, tuy hoàn cảnh bây giờ đã sáng sủa nhưng không biết sẽ sa sút bất kỳ lúc nào. Cô ta không muốn sống tiếp cuộc sống như thế. Cô ta muốn có được một sự đảm bảo lớn cho cuộc sống của chính mình.
Tổng Đình Uy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống, sức khỏe bà Tống không tốt nên bỏ mặc mọi việc trong nhà. Sau khi lấy Tống Đình Uy, cô ta sẽ là bà chủ quản lý mọi chuyện trong gia đình.
Không có tranh chấp về tài sản, không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Ông Tống và Tổng Đình Uy làm chủ bên ngoài, còn việc gia đình nhà họ Tống, chẳng khác nào để mình cô ta độc đoán.
Một nhà họ Tống như thế, rất nhiều thiếu nữ muốn tranh nhau để bước vào.
Lâm Tiêu nghĩ đến những điều đó, mím môi im lặng, nén cơn tức vừa nổi lên xuống.
Cô ta không muốn vào thời điểm sắp sửa bước chân tới cửa lại phá nát giấc mộng giàu sang.
Còn Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc cũng không lên tiếng. Họ đang suy tính vấn đề giống như Lâm Tiêu. Gà con gái vào nhà họ Tống, đó là vinh quang tối cao của nhà họ Lâm.
Tình cảnh quá khó xử, ông Tống vừa kéo con trai ngồi xuống, vừa giảm thấp âm lượng cảnh cáo, “Đình Uy, mày tỉnh táo lại cho ba, mày không biết hoàn cảnh lúc này là thế nào hả?”
Cô dâu chưa bước vào cửa mà đã bị con trai mắng xối xả, đã thế còn mắng ngay trước mặt thông gia, điều này rất không nên.
Tổng Đình Uy ngồi phía trước, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mờ mịt, nấc một cái không đúng lúc.
Lâm Thiển há hốc mồm hết nhìn Lâm Tiêu lại nhìn bác gái. Ối trời ơi, thế mà vẫn có thể nhịn được!
Trong lúc tất cả mọi người đang chết sững vì ngạc nhiên thì trước cửa bỗng dưng có một đám người xông vào.
Đi vào trước tiên là một cô gái bụng to, đỡ hai bên là hai nữ sinh, phía sau là ba người đàn ông đi theo bảo vệ.
Bọn họ xông thẳng về phía bàn chủ trì, cô gái mang thai gào khóc, “Tổng Đình Uy, tại sao anh đối xử với tôi như vậy? Tôi đang mang thai con anh, vậy mà anh lại đi đính hôn với người phụ nữ khác? Anh không thấy có lỗi với tôi sao?”
Thoáng chốc, khung cảnh trở nên lặng như tờ.
Sau đó, toàn hội trường xôn xao.
“Xảy ra chuyện gì thế? Người này là ai?”
“À, đây không phải là bạn gái của Tổng Đình Uy sao? Buổi tụ tập lần trước anh ta còn dẫn đến mà”
“Bạn gái hả? Cái bụng kia... là của Đình Uy ư?”
Người nhà họ Tống xôn xao bàn tán nhưng không dám lớn tiếng.
Vẻ mặt người nhà họ Lâm mờ mịt, lén lút nghe ngóng.
Cô gái mang thai chạy tới, túm chặt áo của Tổng Đình Uy, khóc lóc chất vấn, “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Anh nói đi, hôm nay anh phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng... Tôi mang thai con anh là do anh nói, anh bảo tôi cứ sinh con đi rồi anh sẽ lấy tôi, là tự anh nói đấy.”
Cô gái làm loạn khiến Tổng Đình Uy tỉnh táo đôi chút, buồn bực mắng một câu, “Ai bảo cô tới đây?”
Anh ta đột nhiên đứng dậy, đẩy mạnh cô gái mang thai, “Cô có tư cách gì nói chuyện ở đây? Cút!”
Cô gái mang thai bị đẩy mạnh, nếu không có người bên cạnh đỡ, cô ta chắc chắn sẽ bị ngã sấp.
Ông Tống đã định thần lại sau vài giây kinh ngạc, giận tím mặt, “Bảo vệ, bảo vệ, đuổi đám người làm loạn này ra ngoài mau lên!”
Mấy tên bảo vệ của khách sạn xông vào, cô gái mang thai ngồi bệt xuống đất gào khóc. Nhân viên bảo vệ đẩy đám bạn của cô gái mang thai mà không dám động vào cô ta.
Nhìn cái bụng như sắp sinh của cô ta, ai dám chạm vào chứ?
“Đừng động vào tôi, đừng động vào tôi! Tôi sắp sinh rồi, ai dám động vào tôi hả?”
“Tống Đình Uy, anh định tống tối sang Mỹ, nói hay ho là đưa tôi đi sinh, hóa ra là anh phải đính hôn”
Cô gái mang thai ngồi dưới đất, chỉ vào ông Tống, hét to, “Bác trai Tống, cháu biết bác không nhận cháu, nhưng đứa trẻ trong bụng cháu là huyết mạch của nhà họ Tống. Nó là con trai, đã được hơn chín tháng, sắp chào đời rồi”
Cô gái mang thai nhìn sang bà Tống, “Bác gái Tống, cháu và bác đều là phụ nữ, cháu xin bác rủ lòng thương, đừng đưa cháu sang Mỹ, cháu xin hai bác đó!”
Mọi người ồ lên, thì ra nhà họ Tống đã sớm biết chuyện này. Hơn nữa họ còn định tống cô gái kia ra nước ngoài.
Bà Tống ôm ngực, khó thở không tiếp nhận nổi.
Ông Tống nổi giận, quát lớn: “Cô là ai, sao lại đến đây nổi điên thế hả? Cô nói gì mà tôi không hiểu câu nào. Bảo vệ đầu, nhanh ném cô ta ra ngoài, mau lên!”
Cô gái mang thai ngồi dưới đất, bò lên hai bước đến trước mặt Lâm Tiêu, ôm bắp chân cô ta cầu xin, “Tiểu thư, tôi tự biết mình, tôi sẽ không cướp chồng cô, tôi không cướp đâu. Nhưng xin cô đừng đưa tôi sang Mỹ được không? Bên đó tôi không có người thân, không có bạn bè, tôi cũng không nói được tiếng Anh, bắt tôi sang đó, chính là đưa tôi đến chỗ chết.”