Lâm Thiển chuẩn bị khởi hành đi dạy học. Địa điểm là Đại Thanh Sơn ở biên giới Tứ Xuyên - Trùng Khánh, là một địa phương vô cùng xa xôi lạc hậu.
Một đêm trước khi khởi hành, Lâm Húc mời cổ tới nhà ăn cơm.
Bởi vì vợ hiện tại của Lâm Húc là Dung Tử Khâm đã tới đây.
Trong điện thoại, Lâm Húc dặn dò rất nhiều. Lâm Thiển còn chưa gặp người mẹ kế này lần nào nên vẫn khách sáo kính trọng.
Hiện giờ đang dịp nghỉ hè, là lúc thành phố B nóng nhất. Dung Tử Khâm bay từ Úc sang đây nên chưa quen với thời tiết oi bức.
Cả căn nhà đều mở máy điều hòa trung tâm, duy trì nhiệt độ mát mẻ sảng khoái. Dung Tử Khâm không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể bó chân trong nhà.
Quản gia vào bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư tới”
Lâm Húc kích động: “Mau gọi nó vào đây?
Vẻ mặt Dung Tử Khâm không hài lòng, hỏi: “Đại tiểu thư?”
“Nó lớn hơn Duy Nhất một chút, nến là chị của Duy Nhất.”
Dung Tử Khâm hừ một tiếng: “Duy Nhất của chúng ta làm đại tiểu thư 20 năm. Nay vào thành phố B lại phải chắp tay dâng vị trí đại tiểu thư cho người ta à?”
“Hơn nữa tôi cũng coi sơ qua rồi, căn phòng lớn nhất ở hướng Nam cũng không phải để cho Duy Nhất. Ông để tâm tới con gái của vợ trước quá nhỉ?”
“...” Đại sảnh mát mẻ nhưng trán Lâm Húc đã lập tức toát mồ hôi. Ông cười nịnh nọt, nói: “Tử Khâm, đừng như thế, Tiểu Thiển đã lập gia đình rồi. Chồng của con bé là con trai nhà họ Cố đấy”
“Nhà họ Cố?”
“Đúng vậy, là anh họ của Cố Nam Hách - Tổng giám đốc tập đoàn Cố Nghiệp. Cậu ta vẫn ở phía sau màn giúp đỡ Cố Nam Hách”
Sắc mặt Dung Tử Khâm dịu lại một chút: “Cho nên ông đối tốt với con gái trước như vậy cũng là vì người con rể kia à?”
Lâm Húc sửng sốt. Đúng là lý do này cũng rất quan trọng, nhưng áy náy và tình thương của ông đối với Lâm Thiển cũng là thật. Bất quá trước mắt, ông chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Phải”.
“Hừ, cũng được. Ông yên tâm, chỉ cần con bé hiểu chuyện, đương nhiên tôi cũng sẽ đối đãi khách sáo với nó”
Rất nhanh, Lâm Thiển đã vào tới, tay cầm theo một cái túi. Thấy một vị phu nhân ngồi bên cạnh Lâm Húc, cô nghĩ bà chính là Dung Tử Khâm.
Dung Tử Khâm trẻ hơn so với sự tưởng tượng cổ. Bởi vì bảo dưỡng tốt cho nên bà ta nhìn không giống như đã 50, cao lắm là trên dưới 40 thôi.
Có điều tướng mạo này của bà ta vẫn thua xa vẻ đẹp của mẹ trong trí nhớ cô.
Cô tiến lên phía trước, lễ phép chào hỏi: “Ba, dì... Dì, đây là một chút thành ý của con, hi vọng dì thích”
Dung Tử Khâm liếc mắt qua cái túi to, nhìn thấy một nhãn hiệu nổi tiếng xa xỉ, chắc chắn là nước hoa linh tinh.
Bà ta nhận lấy đặt lên bàn trà: “Cám ơn, Tiểu Thiển thật hiểu chuyện.”
Ngạo mạn, xa lạ, khách sáo, khó có thể nói là khó chịu, Lâm Thiển chỉ muốn mau chóng chấm dứt lần gặp mặt này.
Bọn họ ngồi trên sofa, người hầu bưng trà nước đến. Lâm Thiển cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhấp hết ngụm trà này tới ngụm trà kia.
Dung Tử Khâm tinh tế đánh giá Lâm Thiển. Dung mạo kia còn xuất chúng hơn cả mẹ cô ta lúc còn trẻ, khó trách nhìn trúng.
Bà ta thản nhiên mở miệng: “Cô tên là Lâm Thiển đúng không?”
“Vâng, dì cứ gọi con là Tiểu Thiển cũng được”
“Tiểu Thiển, ha ha. Đúng vậy, duyên phận ba mẹ cô đúng là mỏng manh. Không giống như Duy Nhất của chúng tôi, ba mẹ đều là bạn bè duy nhất của nhau, nhất định sẽ bạc đầu giai lão”
“...” Mới mở màn mà đã gây khó dễ nhau, vậy cũng được sao? Thì ra người em gái đó tên là Duy Nhất. Ha ha, Lâm Thiển, Lâm Duy Nhất.
Lâm Thiển khó xử nên không nói chuyện. Vì ba, cô vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.
Trán Lâm Húc lấm tấm từng giọt mồ hôi, cười nói: “Tiểu Thiển, con tặng quà gì cho dì vậy?... A ha ha, thì ra là nước hoa. Thật khéo, đây là nhãn hiệu dì con hay dùng, con đúng là có lòng”
Dung Tử Khâm thản nhiên nhìn lướt qua, khinh thường nói: “Loại nước hoa này tôi dùng một lần là phải cho người giúp việc ngay. Mùi quá nồng, không hợp với tôi”
“...” Mặt Lâm Húc cũng sắp nứt ra rồi, cắt đứt đề tài này lại tới một đề tài bế tắc khác.
Lâm Thiển hiểu ra, đây là Dung Tử Khâm ra oai phủ đầu cô. Cô cũng không muốn làm ba khó xử nên im lặng không nói.
Dù cô có nói gì thì Dung Tử Khâm cũng sẽ không vui đâu. “Tiểu Thiển, nghe ba cô nói cô là một đứa trẻ hoạt bát vui vẻ, sao tôi thấy cô trầm lặng thế? Có phải gặp chuyện gì không vui không?”
Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi hay sao. Chỗ nào bà cũng bới móc đâm chọc tôi, tôi có thể vui nổi sao?
Cho dù trong lòng Lâm Thiển nghĩ thế nhưng miệng vẫn phải tươi cười: “Chồng cháu nói con gái không nên hô to gọi nhỏ, bảo cháu tu tâm dưỡng tính. Gần đây cháu cảm thấy rất có hiệu quả?
“Vậy à, thật không? Vậy tính cách hô to gọi nhỏ kia chắc chắn là giống mẹ cô rồi. Mẹ cô lúc trước cứ hay hổ to gọi nhỏ, cho nên ba cô mới không thèm về nhà”
Lâm Thiển biến sắc, đột nhiên nghe thấy mẹ bị kẻ thứ ba nói hành, đã thế còn không được cãi lại, nụ cười của cô đông cứng.
Lâm Húc không nghe nổi nữa, bình tĩnh cảnh cáo một câu: “Bà đủ rồi.”
Nhưng Dung Tử Khâm lại không có ý nhượng bộ. Lâm Húc càng ngăn cản, bà ta lại càng muốn nói.
“Nghe nói sau khi ba cô đi thì mẹ cô cũng bỏ đi luôn à? Bà ta thật nhẫn tâm! Chồng không phải là của bà ta, nhưng nói gì thì con gái cũng là con của bà ta, làm sao có thể nói không cần là không cần, nhẫn tâm quá rồi”
Lâm Thiển nhịn rồi lại nhịn, nhưng đối phương lại càng khiêu khích hết lần này tới lần khác.
Nói cố thì thôi đi, ngay cả mẹ cố mà bà ta cũng nói, điều này thật quá đáng!
“Ba, xem ra đi không chào đón con. Con đi trước đây?”
“Tiểu Thiển?”
Dung Tử Khâm cười khẩy một cái, nói: “Cô thật thẳng thắn, đúng là tôi không chào đón cô. Nơi này là nhà họ Dung, trước đây đại tiểu thư nhà họ Dung là tôi, về sau chỉ có thể là con gái tôi, không tới phiên cô đâu.”
Lâm Húc nổi giận, cất cao giọng quát: “Đủ rồi, đừng có quá đáng!”
Dung Tử Khâm hoảng sợ. Hai mươi năm qua, Lâm Húc vẫn luôn nhường nhịn che chở bà ta. Cho tới bây giờ, ông cũng chưa từng rống giận như thế. Vậy mà chỉ mới trở lại thành phố B vài ngày thôi, ông ta đã đối xử với bà như vậy.
“Lâm Húc, tôi đã nói ông trở về thì nhất định có chuyện mà. Chẳng những ông dời trọng tâm sản nghiệp về đây, lại còn muốn cướp đi vị trí đại tiểu thư của con gái tôi. Ông nói đi, rốt cuộc ông muốn cái gì?”
Lâm Húc khó xử đủ đường, kiên quyết phản bác lại: “Kinh tế trong nước tốt, dời trọng tâm về nước là chuyện nên làm. Bà đừng có suốt ngày nghi thần nghi quỷ”
Đáp án này cũng không làm Dung Tử Khâm vừa lòng: “Rốt cuộc là tôi nghi thần nghi quỷ hay là ông có ý khác đối với nhà họ Dung: Ông nghĩ tôi không biết sao, công ty con này là của cá nhân ông, nó không hề liên quan tới tôi”
Lâm Thiển thấy bọn họ sắp ầm ĩ lên thì vội vàng nói: “Ba, dì, để hôm khác con tới thăm hai người. Trong nhà con còn có việc, con đi trước.”
“Tiểu Thiển...” Lâm Húc không ngờ sẽ thành ra như vậy. “Xin lỗi”
Lâm Thiển lắc đầu, không nói gì, đứng dậy bước đi. Lâm Thiển vừa đi, Dung Tử Khâm cũng xìu xuống. Giọng điệu và dáng vẻ cũng trở nên ôn hòa như lúc bình thường.
Vốn Lâm Húc còn muốn tranh cãi với bà vài câu, nhưng thấy thái độ “Tôi cố ý vậy đó, xem ông làm gì được tối” thì ông cũng nghẹn cứng, không nói được gì.
“Hừ, có phải con gái tôi đi rồi thì bà rất vui hay không?”
“Phải, tôi không thích nó, về sau đừng có gọi nó tới đây. Thân phận của tôi và nó không có dính líu gì với nhau hết, vĩnh viễn cũng không thể nào chung sống hòa bình”
Lâm Húc thở dài thườn thượt, e rằng nguyện vọng cả nhà đoàn viên của ông phải thất bại rồi.