Nhìn thấy y tá muốn đưa tay vuốt ngực Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên còn không kịp bỏ kim xuống, bước nhanh tới
đẩy cô ta ra. 3
Cô y tá không ngờ giáo sư đang phẫu thuật giữa chừng lại đột ngột đẩy cô ta, hơn nữa còn đây rất mạnh. Cô ta kêu
1lên rồi lùi ra sau mấy bước, ngã thẳng xuống đất. Cô y tá này là con gái của một gia đình giàu có tại thành phố H,
tốt ng9hiệp thạc sĩ y khoa tại một trường đại học danh tiếng, cũng rất xinh đẹp.
Cam tâm làm một y tá là vì Viện nghiên 3cứu Lawrence là viện nghiên cứu y học hàng đầu thế giới, có biết bao
người quyền thể ném tiền như rác chỉ để làm một cuộc8 phẫu thuật ở đây, chỉ để mua được thuốc do nơi này sản
xuất.
Cô ta đến đây, một mặt có thể giúp đỡ cho người nhà, để địa vị của bố mẹ trong dòng họ nước lên thì thuyền lên,
mặt khác, cô ta cũng có lòng tự lợi rất lớn, hi vọng có thể bám víu được vào một đại gia thực sự.
Bây giờ nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên, đương nhiên cô ta sẽ quan tâm nhiều hơn.
Không ngờ lại bị giáo sư J đẩy ra.
Không chỉ đẩy, cô ta còn chưa kịp nổi giận thì đối phương đã lạnh lùng nói một câu: “Cút!”
“Dựa vào cái gì mà cô bảo tôi cút?”
Phó Viện trưởng Hồng Lục còn không bảo cô ta cút, Cảnh Thiên chỉ là một bác sĩ vừa mới được tuyển về thôi, có tư
cách gì chứ?
“Cô không làm phẫu thuật đàng hoàng, đánh người trong khi phẫu thuật mà cô còn có lý à?” Cô y tá giận dữ phản
bác, trừng mắt nhìn Cảnh Thiên. Cảnh Thiên hoàn toàn phớt lờ cô ta, quay người trở lại bên cạnh Chiến Lệ Xuyên,
cầm bông nhúng vào cồn để khử trùng rồi lau chỗ bị y tá sờ vào trên người anh. Sau khi Cảnh Thiên đi đến bên
cạnh, anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt trên người có nên đã không còn cảm thấy buồn nôn nữa, bây
giờ lại ngửi thấy mùi cồn nồng nặc, cảm giác buồn nôn của anh biến mất ngay lập tức.
Cảnh Thiên ngồi xổm xuống, nhìn Chiến Lệ Xuyên đang nổi gân xanh, hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
Thấy một giọt mồ hôi trên trán Chiến Lệ Xuyên sắp chảy xuống, cô bèn dùng tay áo blouse trắng của mình lau giúp
anh.
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Lúc này Hồng Lục đã bấm nút, lính đánh thuế từ ngoài cửa tiền vào.
“Đưa cô ta ra ngoài, cô ta đã bị đuổi việc rồi.”
Giọng nói của Hồng Lục lạnh lùng vang lên, y tá kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Hồng Lục với vẻ mặt không thể tin được: “Dựa vào cái gì, rõ ràng cô ta ra tay trước! Các người làm gì vậy! Thả…”
Cô y tá bị lính đánh thuê bịt miệng lại, chẳng mấy chốc đã bị xách ra ngoài.
Y tá còn lại lộ vẻ kinh hãi, sau khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Hồng Lục thì nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên lấy một lần.