Thời gian từng phút trôi qua. Thời khắc chờ đợi lại càng dài đằng đẵng. Phóng viên CCTV và bộ đội cứu hộ cùng tiến vào hiện trường bị nạn, tiến hành truyền hình trực tiếp.
Lúc này đã là mười giờ đêm, cách lúc xảy ra thiên tai mười hai giờ. Nhân dân cả nước đều một lòng ngóng chờ tin tức ở vùng bị nạn. “Cố gắng lên! Hi vọng các nạn nhân bị kẹt cố gắng chịu đựng! Hi vọng các anh em chiến sĩ tự bảo vệ mình!” “Đây mới thực sự là điều vĩ đại. Tai nạn lớn như vậy mà cả sáu người được cứu đều còn sống. Thật quá xúc động! Tổ quốc muôn năm!” “Các giáo viên tình nguyện thật vĩ đại, bọn họ đáng được ghi công!”.
Cư dân mạng đều cầu mong cho kỳ tích xuất hiện. Nhưng sôi động náo nhiệt nhất vẫn là fans hâm mộ của Dương Liễu Nhi.
Trợ lý vừa trở lại an toàn, lập tức cập nhật một status thật dài lên Weibo.
Bài viết trên Weibo dài ngoằng nhưng có mấy câu mấu chốt “Lúc đó trời đất rung chuyển, tôi vội vàng kéo chị Dương chạy đi, nhưng chị Dương nỗ lực quên mình đã quay ngược trở lại để cứu các em nhỏ.”
_ “Chúng tôi bị cảm hóa bởi hành động của chị ấy. Cũng vì chị ấy quay lại đi cứu bọn trẻ mà mười lăm trong số mười chín em đã được cứu ra ngoài.”
“Cám ơn chính phủ kịp thời cử trực thăng đến đưa chúng tôi đến nơi an toàn. Cũng hi vọng ông trời phù hộ cho chị Dương kiên trì ở lại khu tại tọa hỗ trợ.”
Bài viết dài trên Weibo nhờ vậy mà trở thành cập nhật cảm động nhất mạng xã hội, cũng như nằm trên bảng hot search một thời gian dài.
Thêm vào đó, công ty quản lý lại còn thừa dịp quảng bá, ca ngợi nhan sắc và phẩm chất cao đẹp của Dương Liễu Nhi. Cô ta lập tức trở thành hình tượng làm rung động dư luận cả nước.
*****
Tại hiện trường bị nạn Trời đất không chiều lòng người, trong đêm tối mờ mịt lại có mưa phùn lất phất. Nhiệt độ ở vùng núi sau tai họa đã xuống thấp hơn thường ngày rất nhiều.
Lâm Thiển được bổ sung dưỡng khí cùng nước và thức ăn nên tinh thần cũng tốt hơn trước.
Cô lại cảm giác mình lại có thể tiếp tục chống đỡ, mặc dù cơ thể cô vẫn tê cứng bất động. Cô nằm trên bùn nước, bất chợt cảm giác tay chạm phải mặt đất ướt nhẹp. Mặt đất phủ đầy bụi đất lại bị nước tràn vào nên vừa bẩn vừa dính.
Mọi người ở phía trên đều hối hả bạt mạng.
Trời đổ mưa, nước chảy chỗ trũng, không bao lâu sau nước sẽ tràn xuống bên dưới. Trịnh Tử Tuấn: “Mau chuẩn bị máy bơm nước, nếu có nước tràn vào thì chỉ có thể hút từ trong ra.” Ngụy Nam: “Có nên đi xuống thử xem một chút không?”
Trịnh Tử Tuấn: “Lão Đại nói không nên tự ý chỉ đạo, chờ anh ấy tới.”
Trịnh Tử Kỳ biết được tình hình nhờ một nhân viên cứu hộ, chủ động xung phong, nói: “Đại Cương nói chỉ cần đào nơi đó thêm một chút thôi là anh ấy có thể đi vào. Vậy thì em nhất định sẽ chui lọt, để em vào xem tình hình cô ấy thế nào.”
Trịnh Tử Tuấn: “Không được, lão Đại nói...”
Trịnh Tử Kỳ ngắt lời: “Em đâu có làm gì đâu, chỉ đi vào trò chuyện với cô ấy cũng tốt mà. Anh, em biết anh lo cho em, nhưng cho dù ở nhà là em gái anh, trong quân đội em cũng là quân nhân. Thân là sĩ quan, lúc này phải vì nhiệm vụ quốc gia – lấy quần chúng nhân dân làm đầu.”
“...” Trịnh Tử Tuấn nghẹn họng. Cô ta đã nói như vậy, nếu anh không đồng ý thì cũng giống như không phân biệt công ty trong lúc làm nhiệm vụ. Phần nào đó được Trịnh Tử Kỳ kích động, Ngụy Nam, Tống Cảnh Du, và Cao Kỳ Khâm cũng xung phong đứng dậy. Nữ quân nhân không sợ, thì thân là sĩ quan nam cũng không thể sợ hãi.
Ngụy Nam: “Tôi cũng đi, không làm gì thì cũng có thể đến tâm sự với chị dâu một chút.” Tống Cảnh Du: “Cả tôi nữa, tôi rất giỏi nói chuyện phiếm khuấy động không khí.”
Cao Kỳ Khâm: “Tôi đi nữa, tôi...”
Trịnh Tử Tuấn ngắt lười: “Đừng có náo loạn, để tôi suy nghĩ đã.” Trịnh Tử Kỳ: “Ôi, anh, nghĩ cái gì nữa mà nghĩ? Mưa ngày càng to, nước từ trên núi càng lúc càng tràn xuống, phải tranh thủ từng giây từng phút.”
Trịnh Tử Tuấn bất đắc dĩ không còn lựa chọn nào khác, đành ra chỉ thị, “Được, vậy em đi xuống xem tình hình chị dâu thế nào. Ngụy Nam, đi cùng cô ấy, những người khác ở lại trên mặt đất chờ.”
Trịnh Tử Kỳ và Ngụy Nam đứng nghiêm giơ tay quân lễ, “Rõ!”. Đường hầm rất trơn ướt, càng đi vào trong càng ẩm ướt. Chỉ trong chốc lát, Trịnh Tử Kỳ đã cảm thấy quần áo bị nước ngầm ướt hết, lạnh cả người.
Hai người người trước người sau bò lổm ngổm. Ngụy Nam soi đèn cho Trịnh Tử Kỳ đục từng chút từng chút khe nhỏ bò vào trong.
Không gian bên trong khá cao, người có thể đứng thẳng lên, nhưng cũng chật chội, chỉ có thể đứng được hai người. Trịnh Tử Kỳ cẩn thận cầm đèn pin soi đường. Xà nhà bên trái bị gãy, cùng với tảng đá trước mặt tạo thành hình tam giác kín kẽ nên mới chống được một khoảng trống nhỏ nhoi này.
Lâm Thiển bị chính xà nhà này đè lên, trước mặt cô không có gì chắn. “Lâm Thiển, Lâm Thiển?” Cô ta ngồi bên cạnh Lâm Thiển gọi, thấy mắt cô nhắm nghiền, không biết là ngủ thiếp đi hay đã tắt thở.
Trịnh Tử Kỳ có chút sốt ruột, vội giơ một ngón tay ra kiểm tra hơi thở của cô.
“Chị dâu sao rồi?” Ngụy Nam ở bên ngoài lo lắng hỏi, chỉ có thể ló đầu vào xem chứ không đi vào trong được. “Vẫn còn thở, Lâm Thiên, tỉnh đi, Lâm Thiển!Trịnh Tử Kỳ dùng sức ấn vào huyệt nhân trung của cô.
Cuối cùng Lâm Thiên cũng có lại cảm giác, “A, đau..” Cô rên lên yếu ớt như muỗi kêu. “Lâm Thiên, có ổn không? Có thể chịu đựng được nữa không?” Lâm Thiển mở mắt ra, thấy Trịnh Tử Kỳ tiến vào được, cũng thoáng thấy Ngụy Nam đứng canh ở cửa động liền mừng rỡ, “Chịu được.” Nhưng khi cô cúi đầu xuống thì phát hiện bên dưới hai tay của mình bị ngập trong một đống nước. Cô sờ sờ, đều là bùn bẩn.
Trịnh Tử Kỳ hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
“Không tốt lắm.” Lâm Thiển khó khăn nặn ra nụ cười.
“Để tôi thử kéo cô xem.” Nói xong, Trịnh Tử Kỳ hơi dùng sức kéo tay cô, cô lập tức kêu đau, “Không được, không được, tôi bị đè, không ra được.” Trịnh Tử Kỳ quay đầu lại nhìn Ngụy Nam, sắc mặt anh nặng nề.
“Chị dâu, chị cố gắng chịu đựng một chút, lão Đại đang đi máy bay tới đây.”
Vừa nghĩ đến Cố Thành Kiêu, tinh thần Lâm Thiên lại phấn chấn thêm vài phần, “Anh ấy đi công tác sao?”
“Đúng vậy, hôm nay lão Đại vừa về nước, nói là sáng ngày mai sẽ ra sân bay đón cô. Chuyện xảy ra vào lúc lão Đại mới lên máy bay, bây giờ chắc trực thăng đang bay về đây rồi, cho nên cô nhất định phải cố gắng kiên trì.”
Ít nhất, cũng phải kiên trì chịu đựng để gặp mặt lão Đại lần cuối.
Lâm Thiên có chút bất lực, giọng nói nhẹ đến không nghe được, nói: “Tôi sẽ cố gắng.” Ngụy Nam soi đèn pin lên chiểu, thấy một lỗ hổng đen ngòm, “Đại đội trưởng Trịnh, cô kiểm tra phía trên của chị dâu xem, là còn chỗ trống hay đã bịt kín?”
Trịnh Tử Kỳ đứng lên, soi đèn pin kiểm tra, lại vươn tay lên sờ rồi nói: “Bịt kín.” “Bịt kín? Sao tôi nhìn giống như vẫn còn khoảng trống vậy? Cô nhìn kĩ chút đi.” Trịnh Tử Kỳ lại rà soát lần nữa, vừa vươn tay ra vừa suy tính. Cuối cùng cô ta vẫn nói: “Phần lớn đều là bịt kín, chỉ có khoảng 5cm bên ngoài là trống thôi. Những chỗ anh không nhìn được đều bịt kín.”
Tia hi vọng nhỏ nhoi trong lòng Ngụy Nam lại một lần nữa tắt ngúm.
Nửa người trên của chị dâu bị đè, xung quanh là đất đá bịt kín, thật khó mà cứu được.
Trịnh Tử Kỳ lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiên, nói: “Bên ngoài trời đang mưa, cho nên đất mới ướt như vậy. Nếu không nhanh chóng cứu cô ra thì chỉ cần nơi này ngập nước là không cách gì cứu cô ra ngoài được.”
Lâm Thiển chậm rãi chớp chớp mắt, hài hước nói: “Có chết cũng không cho tôi chết nhanh chóng được nhỉ? Đè không chết lại muốn dìm tôi chết đuối! Ôi... người ta nói không có sai, hồng nhan bạc phận mà.”