“Bệnh di truyền?” Hồng Lục ngạc nhiên nói: “Em chưa từng thấy hồ sơ bệnh di truyền nào như vậy cả.”
Tuy Hồng Lục còn trẻ nhưng rất giỏi v3ề y học. Cô ta là Thần học hoàn toàn khác với Cảnh Thiên. Có thể không biết
gì về những khía cạnh khác, nhưng về mảng y học, mức độ hiểu biết củ1a cô ta rộng lớn đến nỗi ngay cả Cảnh
Thiên cũng tự ti không bằng được.
Đây cũng là lý do tại sao Hồng Lục lại được coi trọng như vậy.
Nếu ở trong “Thiên long bát bộ”, Cảnh Thiên là ông trùm võ học thì Hồng Lục giữ vai trò là Vương Ngữ Yên. Tuy
năng lực thao tác thực tế k3hông thể so được với giáo sư hạng S, nhưng trên phương diện lý luận thì ngay cả giáo
sư hạng S cũng phải thỉnh giảo cô ta.
Sau khi đọc h8ồ sơ bệnh án của Lăng Thiên Thần, Hồng Lục phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy sẽ không dẫn đến biến đổi bệnh lý do cơ quan dị dạng như vậy. Vì không chắc chắn
nên cô ta đã tìm Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên thong thả nói: “Con người đang tiến bộ, gen đang tiến bộ, thậm chí cả virus cũng đang tiến bộ. Bệnh di
truyền có thể tiến bộ đến mức độ này cũng là có thể. Nhưng tôi nói đây có thể là bệnh di truyền là vì nhiều năm
trước tôi đã từng gặp bệnh này rồi.”
Hồng Lục giật mình: “Ai?”
Đó là một căn bệnh hiếm gặp, nếu Viện nghiên cứu Lawrence có một hồ sơ bệnh án như vậy, cô ta không thể không
biết.
“Một người đàn ông trung niên. Lúc đó Viện nghiên cứu Lawrence vừa mới được thành lập, ông ấy cải trang đến
trụ sở chính xin cách xử lý bệnh này. Vốn dĩ đối phương nói giá phẫu thuật tùy chúng ta, nhưng sau đó nghe nói
phải mở lồng ngực để làm phẫu thuật, đồng thời phải lấy tim ra, đặt trong một chiếc máy tuần hoàn khác bên ngoài
và ca phẫu thuật này do tôi làm, ông ấy đã từ chối.”
“Vậy thì không phải giờ ông ta đã vô cùng hối hận rồi sao?” Khi Viện nghiên cứu Lawrence vừa mới thành lập,
Saka mới 15 tuổi, danh tiếng còn chưa vang xa, cộng thêm việc cô luôn kín tiếng trong ngành y, rất ít người biết đến
cô. “Không biết có hối hận hay không. Khi đó ông ấy đã bỏ ra ba mươi triệu để mua một trăm viên thuốc của tôi để
giảm bớt sự đau đớn của bệnh tim. Tôi cũng đồng ý với ông ấy, nếu cần thuốc thì có thể đến Viện
nghiên cứu Lawrence tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi ước chừng thuốc của ông ấy không còn lại bao nhiêu nữa đâu.”
“Vậy thì bệnh của Lăng Thiên Thần có thích hợp để phẫu thuật không? Cậu bé mới ba tuổi, em sợ cậu bé không thể
chịu đựng được ca phẫu thuật này.”
“Bảo cô ấy ngày mai đưa đứa bé đến đây làm một số xét nghiệm, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc tiếp. Nếu đúng là
giống với bệnh tình của người đàn ông đó thì bên phía tôi có thể dựa theo phương thuốc lúc trước chế ra, làm cho
cậu bé một ít thuốc kéo dài tính mạng. Nhưng nếu muốn trị tận gốc bệnh này thì vẫn phải làm phẫu thuật.”
Nghe thấy có người gõ cửa, Cảnh Thiên uể oải đứng dậy, xỏ giày đàng hoàng, đi đến chỗ đối diện với Hồng Lục rồi
ngồi xuống, trông vô cùng ngoan ngoãn.
“Vào đi.”
“Giáo sư Hồng Lục, cậu cả nhà họ Để ở thủ đô đến thăm.” Cảnh Thiên thoáng sửng sốt, sau đó nở một nụ cười
quyến rũ.
“Anh Đế, trùng hợp quá.”
“Cô Cảnh, thật là trùng hợp.”
Không ngờ Cảnh Thiên cũng đang ở chỗ Hồng Lục. Vì vậy Đế Vân Hi chào em gái nhà mình trước, sau đó mới chào hỏi Hồng Lục: “Xin chào giáo sư Hồng Lục, tôi là Đế Vân Hi.”
Hồng Lục gật đầu chào hỏi, nhưng Đế Vân Hi lại lập tức nhìn Cảnh Thiên: “Cô Cảnh, sao cô lại ở đây? Trong nhà có người bị bệnh à?”