TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 216: Em không thể nhịn!

Lâm Du bỏ đi, trong lòng nóng như lửa đốt. Lâm Thiển nằm trong phòng bệnh cũng vô cùng sốt ruột. Cô lập tức lên mạng, phát hiện ra vụ bê bối về quan hệ bất chính của bác Cả đã chấn động cả thành phố.

Xã hội bây giờ thật không có gì gọi là bí mật, số lượng người trên mạng xã hội quá lớn. Toàn bộ lịch sử làm giàu của nhà họ Lâm cũng bị phơi bày ra rõ ràng rành mạch. Trong đó ghi lại rất cặn kẽ quá trình sau khi Lâm Bồi tiếp quản Lâm thị, sau đó duy trì được vài chục năm thì phá sản, tới bây giờ lại đột ngột phất lên. Chuyện này còn dính dáng đến cả điền sản Phong Việt của Lâm Húc và nhà họ Cố. Nhưng bởi vì địa vị đặc biệt của nhà họ Cổ cho nên không ai dám đào sâu, chỉ nói vỏn vẹn một câu “Cháu gái của Lâm Bồi gả cho nhà họ Cố ở thủ đô” rồi thôi.

Sau đó trên mạng còn nhắc tới ân oán giữa hai anh em Lâm Bồi và Lâm Húc. Trên mạng nói, Lâm Húc ở rể nhà họ Dung nên bỏ con gái Lâm Thiên lại ở nhà Lâm Bồi, nhưng Lâm Bồi không hề chăm sóc tử tế cho Lâm Thiên.

Hơn nữa trong lúc sự nghiệp Lâm Bồi xuống dốc thì Lâm Húc cũng không hề ra tay giúp đỡ. Có thể nói, chuyện phát tài của Lâm Bồi hiện giờ không liên quan đến Lâm Húc. Hai anh em bất đồng ý kiến, bất đồng tư tưởng và mục tiêu. Cả hai luôn trong trạng thái bằng mặt không bằng lòng. Có thể nói quan điểm này của dân mạng chính là gãi đúng chỗ ngứa. Lâm Thiên nhìn thấy tin này thì vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Con người bác Cả khá thành thật, còn bác gái thì lọc lõi, khéo đưa khéo đẩy. Đối với lời nói của bác gái, bác Cả luôn nghe theo răm rắp.

Nay đột nhiên lòi ra chuyện bác Cả nuôi gái ở bên ngoài, mà cô gái đó lại có thể đang mang thai. Chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng!

***

ông nội của Tiểu Thúy phẫu thuật rất thành công, quá trình hồi phục cũng rất tốt, hiện giờ đã có thể đi đứng.

Bác sĩ nói thật ra chân của ông không bị nặng lắm, chẳng qua để lâu không chữa trị nên bệnh tình bị chậm trễ. Mặc dù bây giờ đã phẫu thuật nhưng dù sao tuổi ông đã cao, lại thêm để thời gian quá lâu, nên dù có khôi phục thì cũng không thể như trước.

Ông rất vui mừng, luôn miệng nói cảm ơn.

Sau khi ông cụ đi đứng được thì vội tới phòng bệnh thăm Lâm Thiển trước tiên. Đến khi biết được vấn đề của ba ông cháu và việc học của Tiểu Thúy đã được giải quyết, ông cụ khăng khăng phải cúi lạy Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu, có cản cũng không cản được. Cố Thành Kiêu đỡ ông cụ dậy rồi nói: “Ông Hà, nếu ông thật lòng muốn cảm ơn thì xin hãy phối hợp làm với tôi một việc, được không?”

Ông cụ không tin là một lão già xương cốt rệu rã như mình còn có thể giúp gì cho bọn họ, nên chỉ nghĩ là Cố Thành Kiêu nói lời an ủi.

“Thủ trưởng Cố, cậu nói quá lời rồi, đừng nói là phối hợp, nếu thực sự lão già như tôi còn có thể giúp đỡ chuyện gì, cho dù liều cả mạng già này tôi cũng bằng lòng.”

“Ông Hà, không đến mức đó đâu...” Nhìn ánh mắt ngây ngô của Tiểu Thúy và em trai, Cố Thành Kiêu nhẫn nại nói: “Ông Hà, mời ra ngoài nói chuyện.”

Đứng ở cầu thang bệnh viện, Cố Thành Kiêu kể cho ông nghe đầu đuôi chuyện vợ chồng Hà Kiện Hùng buôn lậu ma túy bị cảnh sát truy nã, rất có thể đang lẩn trốn ở Đại Thanh Sơn.

Ông Hà rất đau lòng, nhưng không hề bất ngờ: “Thủ trưởng Cố, tôi hiểu được ý của cậu, thật ra tôi cũng đã từng nghi ngờ.”

“Nói thế là sao?”

“Tôi đã sớm không còn trông cậy gì vào hai đứa bất hiếu kia, chỉ có trẻ con là đáng thương. Tết năm ngoái, trước cửa nhà bỗng nhiên treo một túi thịt lợn rừng, ngoài trừ bọn nó thì còn ai vào đây? Rõ ràng đã trở về nhưng lại không ra mặt, tôi đoán là nhất định bọn nó không còn mặt mũi trở về.”

Cố Thành Kiêu truy vấn: “Còn gì nữa? Chỉ một lần đó thôi à?”

“Đúng vậy, tôi nhớ rõ chỉ có lần đó. Chúng nó thật vô lý, trong nhà thì khổ cực, hai đứa nhỏ ăn không đủ no,

mặc không đủ ấm, vậy mà cũng không thèm quan tâm.” “Ông Hà, sau này mọi người cứ an tâm ở lại thành phố B. Tôi sẽ giải quyết vấn đề đi học của mấy đứa nhỏ và cả vấn đề hộ khẩu của mọi người.”

Nói xong, Cố Thành Kiêu đưa cho ông một chiếc điện thoại dành cho người già.

“sống ở thành phố B không giống như sống trong núi, ông có một chiếc điện thoại sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nếu có việc cần liên hệ thì ông ấn phím một gặp tôi, ấn phím hai gặp Lâm Thiển. Nhưng tốt nhất là ông hãy báo cho thân thích ở quê của ông một tiếng, tránh để bọn họ lại lo lắng.” Ông Hà ứa lệ, cảm động rớt nước mắt: “Cái này... Thủ trưởng Cổ, cậu và cô giáo Lâm đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, tôi thật không có gì để báo đáp.”

“Ông à, ông đừng có quỳ. Tôi là hậu bối, không nhận nổi đâu.”

“Cám ơn hai người, hai người đúng là người tốt mà!”.

Ông Hà không hề biết bên trong điện thoại có cài đặt thiết bị nghe lén, cuộc trò chuyện và vị trí đều bị giám sát. Chỉ cần Hà Kiện Hùng liên lạc với ba gã thì sẽ lộ tung tích ngay. Ông Hà xuất viện, Cố Thành Kiêu gọi xe đưa ba ông cháu đến chỗ ở. Dù là phương diện ăn ở hay phương diện học tập của Tiểu Thúy đều được sắp xếp ổn thỏa. Lâm Thiển cũng xuất viện.

Vết thương của cô đã không còn nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là được. Vì vậy, cô nghỉ ngơi ở nhà hay ở bệnh viện thì cũng không có gì khác nhau. Buổi tối, Lâm Thiển tắm rửa xong thì về giường nằm. Bác sĩ riêng đã dặn dò lá phổi của cô còn một chỗ chưa hoàn toàn lành lại, cần phải từ từ nghỉ ngơi, không được gấp gáp.

Nhưng cô chẳng cảm thấy gì cả, cho dù hít thở sâu cũng không còn đau. Cô cảm giác cơ thể mình đã không còn gì phải lo. Vì vậy, khi tiếng nước xối ào ào bên trong nhà tắm vang bên tai, cô không nhịn được mà tưởng tượng tới cảnh Cố Thành Kiêu đang tắm rửa trong đó.

Cố Thành Kiêu tắm rửa đi ra không thấy người trên giường thì liền gọi: “Lâm Thiển, em không ngoan ngoãn nằm mà đi đâu rồi?”

Ngay lúc đó, một tiếng “Tách” vang lên. Đèn phụt tắt, bất chợt cả căn phòng chìm vào bóng tối. Làm cái quỷ gì thế? Cố Thành Kiêu bực bội trong lòng. Lâm Thiển lén lút đến gần anh.

Vừa nghe thấy tiếng động, anh lập tức xoay người. Ai ngờ vừa mới xoay qua thì cô đã nhào lên ngực anh.

Mặt cô dán lên ngực anh, hai tay siết chặt thắt lưng, dùng sức nặng cả cơ thể đè anh xuống giường.

Hoặc nói là, cô đang bổ nhào tới. Đợi mắt anh từ từ thích nghi với ánh sáng trong phòng, bóng tối dần tan đi, trước mắt hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh hít một hơi thật sâu, nói: “Đây là sao, sói đói vồ dê à?”

Lâm Thiển không thèm để ý đến những giọt nước chưa được lau khô mà đè cả người lên cơ thể anh. Cô bĩu môi, mặt ửng hồng, ngượng ngùng nói: “Chồng à, đã bao lâu chúng ta không ngủ chung rồi? Anh có muốn em không?”

“...” Cố Thành Kiêu hít sâu một hơi, ai bảo không muốn? Mỗi lỗ chân lông của anh đều khát vọng có được cô. Tuy là anh muốn, nhưng cũng không thể không chú ý đến sức khỏe của cô.

Anh kìm nén dục vọng trong lòng, kiên quyết không để ngọn lửa lan tràn, đẩy bả vai cô ra, nói: “Ngoan nào, khi nào cơ thể khỏe mạnh rồi tính sau.”

“Khỏe rồi mà, cơ thể em không có vấn đề gì.” Lâm Thiển hăng hái nói, cô mong muốn anh có thể ăn mình sạch sành sanh cho mau.

“Bác sĩ nói miệng vết thương trên phổi em còn chưa khép lại hoàn toàn.” “Không sao đâu, nhỏ như lỗ kim ý mà.” Nhu cầu của em cấp bách hơn, anh hiểu không? “Vẫn nên cẩn thận một chút, anh có thể nhịn được.” Lâm Thiển bực tức ngẩng đầu, lợi dụng bóng tối nhìn vào thẳng mắt anh. Cô dùng hết sức hét lên: “Nhưng em không thể nhịn!”

Đọc truyện chữ Full