Dư Hoan lên xe cứu thương đến bệnh viện, Lâm Du và Tống Đình Uy bị đưa đến Cục Cảnh sát. Cố Đông
Quân ngồi trên xe mình, bảo tài xế lái theo đến đó. Dựa vào thương tích của Dư Hoan, cô ta hoàn toàn có thể kiện Lâm Du tội cố ý đả thương người.
Và đúng là Dư Hoan đã làm như vậy. Là kẻ thứ ba mà còn có gan làm thế, ngoại trừ do có Tổng Đình Uy làm chỗ dựa, quan trọng nhất là do nhà họ Lâm đang trên đà tuột dốc.
“Ký tên ở đây, thông báo người nhà tới đón.” Viên cảnh sát chỉ chỗ ký tên, thái độ không tốt cũng chẳng xấu.
Lâm Du ký xong, viên cảnh sát liền đi ra ngoài. Cô ở lại chờ trong phòng thẩm vấn. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cô quay đầu lại nhìn thấy Tống Đình Uy và luật sư của anh ta đang đứng ở cửa.
Cô cười khẩy một tiếng, châm chọc: “Hai ông thần giữ cửa, định ở lại ăn cơm à?” Sắc mặt luật sư tối sầm, trào phúng ngược lại: “Cô nhóc đừng có mạnh miệng như thế, không lo mình sẽ bị bỏ tù à?”
Nói không sợ là giả, nhưng ngoài mặt Lâm Du vẫn không tỏ ra yếu thế. Cô nói: “ông à, ông làm việc cho kẻ như thế, không sợ sau này sinh con không có đít hay sao?”
“...” Vẻ mặt luật sư Trương trở nên khó coi. Ông ta bất mãn kéo cà vạt, nói: “Lâm tiểu thư, xin cô chú ý lời nói.”
“Sao thế? Hay ông chưa có con? Vậy có phải đây là tương lai không người lo ma chay không hả?”
“Ha ha ha ha ha, được lắm, đùa hay lắm.” Tống Đình Uy vỗ vai luật sư Trương, quay đầu nói với Lâm Du: “Ông ấy còn chưa kết hôn.”
Lâm Du bày ra vẻ mặt bất ngờ: “Ấy, thật à? Bộ dạng ông như thế mà không gấp sao?”
Trong chớp mắt, mặt luật sư Trương biến thành màu gan heo. Ông ta căm giận nói: “Tống thiếu gia, chúng ta đi thôi. Tôi còn phải trở về chuẩn bị hồ sơ tố tụng.”
Tống Đình Uy phẩy tay: “Ông có thể về, đi trước đi.”
“Còn ngài?”
“Ông dám quản tôi?” “Không không, vậy tôi đi trước.” Luật sư đi rồi, Tống Đình Uy lập tức tiến lên. Vẻ mặt anh ta vô cùng bỉ ổi, cười nói: “Cô em vợ, lần đầu tiên tới Cục Cảnh sát hả?”
Lâm Du trừng mắt nhìn anh ta, không hé răng.
“Lần đầu tiên bị kiện?”
“Lần đầu tiên đánh người?” Tống Đình Uy sáp lại càng ngày càng gần, tới khi ngồi xuống vị trí đối diện với cô mà viên cảnh sát thẩm vấn lúc nãy vừa ngồi: “Lần đầu tiên đả thương người?... Làm không tốt sẽ phải chịu phạt đấy, ngồi ba đến năm năm tù là ít. Nếu như luật sư nguyên cáo giỏi, còn có thể cho cô ngồi tù mười năm.”
Lâm Du bất giác nuốt nước bọt. Ánh mắt cô bán đứng nội tâm, lóe ra sự bất an.
“Hề hề, sợ lắm phải không?” Tống Đình Uy chống hai tay lên bàn, cơ thể nghiêng về phía trước một chút. Lâm Du lập tức lùi về phía sau, giận dữ trừng mắt nhìn tên dâm đãng: “Cút ngay, cách xa tôi ra!” “Em vợ, tốt xấu gì tôi cũng là anh rể em. Chỉ cần em cầu xin, tôi sẽ không kiện em nữa.” “Ha ha, anh nghĩ tôi tin anh à? Cho dù anh không kiện, chẳng lẽ Dư Hoan không kiện sao?” “Dư Hoan? Ha ha, chẳng phải cô ta rất nghe lời tôi sao?”
Lâm Du càng thêm khinh bỉ người đàn ông này. Đã từng gặp qua kẻ vô sỉ, nhưng chưa thấy ai vô sỉ tới vậy, tính tới tính lại đều là tính kế với phụ nữ.
“Bây giờ tôi là anh rể em, chỉ cần em cầu xin tôi, nói vài lời mềm mỏng là xong hết. Dù sao hai ta cũng là người một nhà, không chừng tôi sẽ bỏ qua cho. Còn nếu như tôi không còn là anh rể em nữa, vậy tôi chẳng có lý do gì phải cứu em cả.”
“Anh có ý gì?” Lâm Du mơ hồ cảm thấy lời nói của anh ta có ẩn ý khác. Tổng Đình Uy bắt tréo chân, nói: “Nói thế tức là hôm nay tôi là anh rể em, nhưng ngày mai thì chưa chắc.”
Lâm Du không ngốc, lập tức hiểu ra: “Anh muốn từ hôn?”
Tổng Đình Uy nhếch mép cười: “Cô gái nhỏ thật thông minh, nói một chút đã hiểu.” Nhưng Tống Đình Uy không ngờ Lâm Du không tức giận. Trái lại cô còn chụp lấy tay anh ta, ra vẻ vô cùng mừng rỡ, không giống như giả vờ.
Lâm Du reo lên: “Tốt quá, anh muốn thì từ hồn mau lên. Tôi thay mặt chị tôi cám ơn ân tình không cưới của anh!”
Tổng Đình Uy lộ vẻ lúng túng, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười: “Em vợ chỉ cần nói vài câu mềm mỏng với anh rể thôi, anh đây rất dễ mềm lòng, hửm?”
Lâm Du nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay đang duỗi tới của anh ta. Đối với kẻ cặn bã như thế, cô thà ngồi tù cũng không thèm cầu xin.
“Tống Đình Uy, anh không thấy buồn nôn à? Lúc đêm khuya tĩnh lặng, có bao giờ anh thấy hối hận về việc mình đã làm không?”
“Anh đã lớn già đầu như thế này, có biết cảm giác yêu một người là như thế nào không hả? Anh có biết cảm giác hết lòng toàn tâm toàn ý vì một người không cùng huyết thống là như thế nào không?” “Tôi chắc chắn anh không biết. Cuộc đời này của anh sẽ không bao giờ biết được cảm giác yêu một người đâu. Tôi thật sự cảm thấy thương hại anh đấy.” Lời nói của Lâm Du khiến sắc mặt của Tống Đình Uy hơi biến đổi. Trước giờ bên cạnh anh ta không thiếu phụ nữ. Họ như quần áo vậy, gọi thì đến, đuổi thì đi. Nhưng trong lòng anh ta cũng biết, những kẻ đó chỉ thích tiền của anh ta mà thôi.
Ngay cả vị hôn thê là Lâm Tiêu cũng vậy.
Cho nên khi ba bảo anh ta đính hôn với Lâm Tiêu, anh ta cũng không có ý kiến, ba bảo từ hôn, anh ta cũng không nói gì.
Không ý kiến, không cảm giác, không quan tâm, không sao cả.
Bởi vì giữa bọn họ không có tình yêu. Anh ta không thể hiểu được cái gì gọi là tình yêu. Đúng lúc này, tài xế đẩy Cố Đông Quân đến cửa. Cố Đông Quân nghi hoặc, anh mở miệng gọi cô: “Lâm Du.” Ngay lúc đó, mắt Lâm Du như phát sáng. Tâm trạng đang treo lơ lửng của cô cũng lập tức bình tĩnh lại, khuôn mặt hiện lên sự vui sướng tận đáy lòng. Tổng Đình Uy nhìn thấy Lâm Du chạy như bay tới cửa, anh ta lập tức hiểu được.
Thì ra con bé kia thích Cố Đông Quân. “Chúng ta đi mau đi.” Vẻ mặt tươi rói của Lâm Du khó mà che giấu được.
Cổ Đông Quân nhìn bên trong, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?” Lâm Du lắc đầu, gấp gáp muốn rời khỏi đây. “Không có, chúng ta đi mau lên... Anh không kể cho người nhà em biết chứ?”
“Không có, nhưng em mau gọi về nhà đi, đừng khiến người nhà lo lắng.”
“Anh không có nói cho Lâm Thiển biết chứ? Em ấy còn đang dưỡng thương, em không muốn để em ấy lo lắng.”
“Anh không nói cho ai biết hết.”
“Tốt lắm.”
Tống Đình Uy bất mãn nhìn bọn họ rời khỏi, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Không biết tại sao tự nhiên anh ta có cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ. Điện thoại chợt vang lên không đúng lúc, anh hơi cau mày: “Alo?”
“Alo, Đình Uy, luật sư Trương nói anh còn ở Cục Cảnh sát hả?”
Là tiếng của Dư Hoan.
“Nói đi.”
“Em băng bó xong rồi, suýt nữa hỏng cả con mắt. Luật sư Trương nói chắc chắn có thể bắt Lâm Du ngồi tù ba năm. Hừ, em thấy ba năm chưa đủ đâu. Cô ta đánh cả anh mà, ít nhất phải năm năm mới đủ, anh thấy sao?”
Tống Đình Uy xoa vết thương ở khóe miệng, mất kiên nhẫn nói: “Chuyện nhỏ nhặt này mà cũng kiện?”
“Chuyện nhỏ gì chứ, em bị thương tới mấy chỗ đó. Mặt cũng bị sẹo, không biết sau này có xóa được không kìa.”
“Đó là chuyện của cô, không nói nữa.” Dư Hoan nức nở cầu xin: “Ơ Này này, khoan đã... Anh không đến đón em sao?” Tống Đình Uy nổi giận, rống lên: “Đến từ đâu thì biển về chỗ đó đi. Bảo tôi đón cô hả, cô có tư cách gì?”
Anh ta nói xong liền cúp ngay, không thèm đếm xỉa tới cảm nhận của Dư Hoan ở đầu dây bên kia.