Không khí phòng ăn ngưng đọng, hết sức kì quái, ngoại trừ âm thanh hai người ăn uống thì không còn
tiếng gì khác. Lâm Du mặc một áo choàng tắm cỡ lớn, phải cuốn tay áo lên ba lần mới có thể lộ ra bàn tay. Cô cúi đầu, cố hết sức và cơm vào miệng. Cố Đông Quân hơi khẩn trương. Dù cho từng chủ trì hội nghị cả trăm người nhưng anh cũng chưa từng căng thẳng như bây giờ. “Em ăn chậm thôi kẻo nghẹn.”
“Khụ... Khụ khụ khụ khụ...” Không nghẹn, nhưng mà sặc. Mặt Lâm Du lập tức đỏ lên.
Thấy cô đỏ mặt, anh cũng ngượng ngùng. Trong tình huống đó, anh không còn lựa chọn nào khác. Anh không mở mắt thì sao có thể đưa khăn tắm cho cô được?
Với lại, anh làm sao biết lúc kéo cô dậy thì khăn tắm tự nhiên rơi xuống chứ? Nhìn cũng nhìn rồi, dù sao cũng không có người thứ ba biết. Với lại bộ dạng tàn tật của anh hiện giờ thì dù có muốn, cũng chẳng thể làm gì được.
Cố Đông Quân dùng mọi lý do để thôi miên bản thân, cố gắng điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh trở lại. Nhưng vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lâm Du thì anh lại không thể khống chế bản thân đừng nghĩ tới hình ảnh trăng lóa đó được.
Không xong rồi, hình ảnh anh nhìn thấy quá đẹp, e rằng cả đời cũng không thể quên được. “Em ăn chậm thôi, không có ai cướp của em đâu.” “Anh tự nhiên lên tiếng như thế sẽ làm em sặc đó.”
“Anh nói chuyện cũng có tội à?” “Có tội!” “... Được rồi, là lỗi của anh.”
Lâm Du phát hiện gương mặt mình rất nóng, đầu óc cũng rối loạn. Không được, không được, không thể nhớ tới chuyện lúc nãy nữa.
Cơm nước xong xuôi, vì di chuyển bất tiện cho nên Cố Đông Quân ngồi ở phòng khách, còn Lâm Du thì thu dọn bàn ghế.
Anh thờ Ơ xem TV, ánh mắt cứ thường quét về phía bàn ăn. Cô cột mái tóc nửa khô nửa ướt ra sau lưng, một tay đỡ thắt lưng, một tay lau bàn, hệt như một thai phụ.
Một thai phụ chưa hết tính trẻ con.
Có thể dùng hình ảnh này để so sánh, Cố Đông Quân thật bội phục trí tưởng tượng của mình. Sau khi Lâm Du dọn dẹp xong thì chậm rãi đi đến chỗ anh. Tuy rằng rất ngại nhưng cô vẫn phải mở miệng hỏi: “Thầy Cố, em có thể ở chỗ anh vài ngày không?”
“...” Cổ Đông Quân ngẩn người. Cô ấy còn muốn ở vài ngày, đây có phải đang cố tình ám thị cho anh không? Không đợi nối đến khi chân anh đi đứng lại bình thường rồi mới ra ám thị hả?
“Nếu như không tiện thì sáng sớm mai em sẽ đi.”
“Không, tiện, tiện chứ.”
Lâm Du gật đầu, nói tiếp: “Vậy tạm thời anh đừng nói cho Lâm Thiển biết nhé, chờ sau này em sẽ giải thích với em ấy.” “Ừ.” Cố Đông Quân nhìn cô. Áo choàng tắm kéo dài trên sàn nhà, thắt lưng phải cột đến hai vòng, dù thế nào cũng thấy không thoải mái, không mặc gì còn đẹp hơn.
“Anh còn nhìn gì nữa vậy?” Lâm Du lùi về sau một chút, chữ “con” này khiến cô cảm thấy xấu hổ. Cố Đông Quân vội vàng dời tầm mắt, họ nhẹ hai tiếng rồi hỏi: “Eo của em sao rồi? Có cần thoa dầu thuốc không?” Thoa: Dầu! Thuốc! Hình ảnh chợt lóe lên trong đầu Lâm Du lập tức bùng nổ. Cô cuống quít lắc đầu: “Không muốn! Không muốn!
“...” Có thể suy nghĩ đàng hoàng chút được không? Anh chỉ đơn thuần muốn thoa thuốc cho em thôi mà! Cố Đông Quân điều chỉnh giọng nói, hỏi tiếp: “Sao em lại chạy ra ngoài? Có phải bị người nhà mắng không? Nếu cần thì để anh giải thích giúp em.”
Lâm Du ảm đạm cụp mắt xuống, khéo léo từ chối: “Cám ơn anh, không cần đầu, chẳng còn ý nghĩa nữa.”
“Sao lại không?” “Sau này chuyện của nhà họ Lâm sẽ không liên quan tới em nữa.”
“Lâm Du, em đừng giận lẫy. Cho dù em cãi nhau vài câu với người nhà cũng đâu có gì?
Lâm Du cười tự giễu: “Phải, người trong nhà không thù dai, cãi nhau vài câu với người nhà cũng chẳng có gì. Nhưng... nếu không phải người nhà thì không phải như thế.”
Cổ Đông Quân nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn cô. “Khuya rồi, em muốn đi ngủ. Em... ngủ ở đâu vậy?”
“Phòng cho khách bên trái.” “Vâng, vậy anh cũng đi ngủ sớm đi, mấy ngày này phải làm phiền anh rồi.”
“Không đâu.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cố Đông Quân nhìn theo bóng dáng rời đi của Lâm Du, anh cảm giác được sự cô đơn dị thường.
Xem ra sự việc không đơn giản như anh nghĩ.
***
Hôm sau, Lâm Thiển đến bệnh viện kiểm tra lại. Kết quả cho thấy vết thương ở phổi của cô đã lành, các bộ phận khác cũng không có vấn đề gì. Cô nhắn tin này cho Cố Thành Kiêu trước tiên. Nhưng vẫn như trước đây, cô không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Trong lúc anh đi công tác, điện thoại cá nhân đều tắt hết. Chỉ có anh mới liên lạc được với cô, còn cô thì không thể.
Lâm Thiển rời khỏi bệnh viện. Chuyện của nhà họ Lâm vẫn còn ầm ĩ huyên náo, hôm nay lại truyền ra tin tức nhà họ Tống muốn từ hôn. Cô hơi lo lắng, định gọi điện hỏi thăm Lâm Du một lát.
Nhưng gọi đến hai cuộc mà điện thoại Lâm Du vẫn tắt máy. “Cái chị này sao lại không trả lời chứ!”
Vừa mới cúp điện thoại thì tiếng chuông lại vang lên. Cô hăng hái bắt máy, chẳng thèm xem rõ là ai: “Gọi hai cuộc mà điện thoại đều tắt máy, chị làm cái quái gì thế?”
“Gì hả?”
Là giọng con trai. Lâm Thiển nhìn lại số điện thoại hiển thị. Thôi chết, không phải điện thoại của Lâm Du, mà là một dãy số lạ hoắc.
“Khụ, khụ. Ngại quá, tôi cứ tưởng bạn bè gọi. Xin hỏi anh là ai vậy?” Người con trai ở đầu dây bên kia buồn bực, mới chưa bao lâu mà cô đã không nhận ra giọng nói của cậu rồi. Cậu rầu rĩ không vui, nói: “Là tôi, Sở Mặc Phong.” “Khụ...” Lâm Thiển họ như sắp ra máu. “Sao lại là cậu?” “Cậu kéo số tôi vào sổ đen rồi, tôi đành phải lấy số khác gọi.” “...” Thì sao, tôi vẫn có thể kéo vào sổ đen tiếp.
“Cậu dám kéo tôi vào sổ đen nữa xem, sau này đừng họ hàng gì nữa hết.” “...” Lâm Thiển nghẹn họng, không nhịn được oán giận cậu ta: “Phải rồi, chúng ta là họ hàng mà, thế sao cậu không gọi tôi một tiếng thím Hai đi?”
Đầu dây bên kia im lặng ba giây, thật lâu sau mới nghe tiếng đáp lại: “Nghe nói hôm nay cậu kiểm tra sức khỏe phải không? Kết quả thế nào?”
“Cám ơn đã quan tâm, thím Hai cậu phúc lớn mạng lớn, đã lành hết rồi.”
Sở Mặc Phong đang phát cáu, dù cách điện thoại nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơn giận tê tâm phế liệt của cậu.
“Cháu trai lớn có chuyện gì à?”
“Chú Lâm nói cậu kiểm tra xong rồi thì đến nhà chú ấy. Tôi cố ý đến đây đón cậu.” “Hả?” Lâm Thiên ngớ người, chú Lâm trong miệng cậu ta là ba cô sao? Sao bọn họ lại quen nhau? “Cậu ở đâu? Tôi đến bệnh viện rồi.”
Cùng lúc đó, Lâm Thiển nhìn thấy một chiếc xe thể thao siêu cấp màu trắng dừng lại trước của bệnh viện. Chiếc xe siêu cấp cá tính kia lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường. Lâm Thiển chưa kịp nói gì thì Sở Mặc Phong đã xuống xe đi về phía cô.
Lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ là trong buổi họp mặt ăn Tết gia đình. Cậu ta ở lại vài ngày rồi đi, đến giờ đã được nửa năm.
Mới nửa năm không gặp, Sở Mặc Phong đã thay đổi thật nhiều. Cậu nhuộm tóc vàng, đeo kính râm, bộ dạng kiêu ngạo ngất trời, giống như bất cần tất cả, nhưng lại cũng giống như mọi thứ đều quan trọng. Nếu không phải cậu mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ giống như trước đây thì chắc Lâm Thiên cũng không nhận ra.