Tin tức Lâm Tiêu nằm viện lập tức truyền đi khắp giới.
Nhà họ Tống đứng ngồi không yên, lập tức công khai thanh minh, nói rằng đã sớm hủy bỏ hôn ước với nhà họ Lâm. Chuyện này đối với việc nhà họ Lâm vừa sa vào cảnh khốn cùng mà nói, đây chính là đã rét vì tuyết, lại lạnh vì sương. Mặt khác, Hồng Tuyết Oánh cũng liều chết đánh cược lần cuối.
Công ty quản lý của cô ta liên lạc với nhà xuất bản, dựa theo lời kể của cô ta để in thành sách. Nội dung trong sách không rõ chi tiết, chỉ miêu tả cô ta bị Lâm Bồi cưỡng bức tấm thân trong trắng, sau đó được ông ta bao nuôi, rồi đến việc nhận ra tất cả đều là lừa gạt.
Hồng Tuyết Oánh dùng hình ảnh cô gái yếu thế để khơi mào tuyên chiến với Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc.
Trong sách viết, từ nhỏ cô ta đã lập lời thề phải giữ gìn lần đầu tiên cho người chồng tương lai. Thế nhưng Lâm Bồi lại chiếm đoạt lần đầu tiên của cô ta khi cô ta say rượu. Dù đau khổ nhưng cô ta chỉ có thể chấp nhận hiện thực. Sau này Lâm Bồi theo đuổi nhiệt tình nên khiến cô ta khó lòng từ chối. Dần dần cô ta phát hiện mình đã yêu người đàn ông đáng tuổi cha mình kia. Vì tình yêu, cô ta mới có thể cam tâm tình nguyện gánh tiếng xấu là kẻ thứ ba.
Vì tình yêu, cô ta mới sinh con cho người đàn ông đó. Cũng bởi vì tình yêu, cô ta mới có thể bán nhà bán xe để giúp đỡ người đàn ông đó khi sự nghiệp của ông ta gặp khó khăn.
Thế nhưng, cuối cùng người đàn ông đó chỉ xem cô ta như công cụ sinh đẻ. Lúc cô ta bị Chu Mạn Ngọc đánh đập dẫn tới sảy thai thì người đàn ông đó đã lừa sạch tất cả tiền dành dụm của cô ta, còn nhẫn tâm bỏ rơi cô ta.
Trong sách, Hồng Tuyết Oánh tả mình như một người phụ nữ đáng thương vì tình yêu mà dâng hiến tất cả, nhưng lại bị đánh đập và vứt bỏ. Từ trước tới nay, ánh mắt người đời đều đồng tình với kẻ yếu.
Lần đầu tiên Hồng Tuyết Oánh có nhóm fans đồng tình.
_ “Đàn ông ngoại tình không thể chỉ trách kẻ thứ ba, vấn đề quan trọng nhất là ở đàn ông. Hành vi của bà vợ cả kia giống như chó dại vậy, tôi mà là Lâm Bồi tôi cũng sẽ ngoại tình.”
“Phụ nữ cho đi trái tim, nhưng đàn ông lại muốn quả thận. Chơi thì chơi, nhưng lừa sạch tài sản của con gái người ta là không đúng.”
“Phụ nữ rất đáng thương, không có tiền, không có thanh danh, tấm thân cũng tàn tạ, hi vọng sau này có thể cảnh giác cao độ mà gặp được một người tốt.”
Đợt lăng xê Hồng Tuyết Oánh lần này là công ty quản lý muốn thử nghiệm xem rốt cuộc cô ta còn có giá trị hay không.
Ngoài một số ít người đồng tình, phần lớn vẫn là dân mạng mắng chửi. _ “Kẻ thứ ba phải chết cả nhà. Đáng đời, có tẩy thế nào cũng vẫn đen thôi.” _ “Đừng có gặp chuyện gì cũng nhắc đến tình yêu, đừng mang tình yêu ra làm cái cớ.” _ “Tốt quá rồi, lại thêm một kẻ thứ ba nhận lấy quả báo.” _ “Ai bảo cô làm kẻ thứ ba chứ, đáng đời sống cô độc không con cái suốt quãng đời còn lại.”
_ “Đã làm kẻ thứ ba lại còn ra sách, ai cho cô ta mặt mũi vậy?” Những lời chửi rủa nhanh chóng dìm những lời đồng tình ít ỏi xuống.
Ban đầu công ty quản lý còn thuê fans đăng tải vài câu đồng tình lên mạng. Về sau, đến cả tiền thuê fans cũng không muốn bỏ ra nữa, chỉ muốn kịp thời dừng tổn thất. Đợt lăng xê này ngoại trừ làm Hồng Tuyết Oanh càng bị người đời nhạo báng thì chẳng mang đến lợi ích thực tế nào cho cô ta. Xem như cô ta hoàn toàn bị tống vào “lãnh cung”, hết hi vọng đổi đời. Còn Lâm Bồi thì bị chuyện này bôi nhọ danh dự.
****
Trong phòng khách nhà họ Lâm. Chu Mạn Ngọc tức giận đi qua đi lại trong phòng, vừa đi vừa mắng chửi, “Đúng là không biết xấu hổ, rốt cuộc là nhà của ai, xe của ai, tại sao cô ta không nói tới?”
Nói thật, khi biết được nhà và xe mà Lâm Bồi cho cô ta đều đã được lấy về, Chu Mạn Ngọc cảm thấy rất an ủi trong lòng. “Không được, tuyệt đối không được để con đê tiện này tùy ý tung tin đồn nhảm, tôi phải kiện cô ta!” Lâm Bồi khuyên nhủ: “Được rồi mà, cô ta là nghệ sĩ cần lăng xê, mặc kệ cô ta đi.”
Trước giờ Chu Mạn Ngọc không phải là người khoan dung. Đối với kẻ thứ ba phá hoại gia đình mình thì bà ta càng vĩnh viễn không thể nhân từ nương tay.
Bà ta chất vấn: “Sao hả, ông không nỡ bỏ à? Đau lòng à? Vẫn muốn đến tìm cô ta nữa à?”
Lâm Bồi vội xua tay, “Không không không? Haizz, thôi được rồi, tôi mặc kệ, tùy bà đấy, bà có kiện chết cô ta, tôi cũng mặc kệ.” Chu Mạn Ngọc lườm ông ta một cái rồi quả quyết gọi điện cho luật sư, “Alo, luật sư Lý...”
****
Về nước mấy ngày, Sở Mặc Phong vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để đến Thành Để. Ngày tựu trường sắp đến, cậu ta lại phải xuất ngoại một thời gian dài. Thế là cậu ta bèn vắt nát óc, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một lý do.
Một lý do mà cậu ta tự cho là rất hợp lý.
“Chú Hai, tình hình là như thế, chú thấy hạng mục này có thể thực hiện được không?” Trong phòng sách ở Thành Để sở Mặc Phong nói với Cố Thành Kiêu về ý tưởng muốn lập nghiệp cùng với mấy du học sinh khác, hi vọng có thể nhận được ý kiến của anh.
“Cháu nghiêm túc?”
“Đương nhiên.”
Cố Thành Kiêu thẳng thừng lắc đầu, “Nghiêm túc cũng đừng làm, hạng mục này ở Mỹ không có triển vọng.” “Không phải vậy đâu, các giáo sư đều rất ủng hộ. Học trưởng là tiến sĩ Kinh tế học cũng bảo rằng bây giờ là thời điểm tốt.”
“Vậy cháu bảo bọn họ đi làm đi, nhưng cháu đừng tham gia.”
“Vì sao?”
Cố Thành Kiêu không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà nói thẳng: “Cháu hỏi chú thì chú cho cháu ý kiến, có nghe hay không là chuyện của cháu.” Sở Mặc Phong cố chấp: “Chú Hai à, cháu muốn thử xem sao.” “Nếu cháu đã quyết định, vậy còn vẽ vời thêm chuyện đến hỏi chú làm gì? Làm khó cháu phải nghĩ ra một cái có như thế, có dụng ý gì đấy hả?” Sở Mặc Phong hơi hồi hộp, quả nhiên chẳng có gì có thể qua được mắt chú Hai.
“Chú Hai, cháu... cháu tới chỉ để nghe thử ý kiến của chú thôi.”
Cố Thành Kiêu ngồi trên ghế, đôi mắt sắc bén ẩn chứa rõ ràng tất cả năng lượng, lạnh lùng nói: “Chẳng phải ba cháu đã góp cho cháu 200 triệu sao, nếu cháu đã định vứt tiền thì hỏi chú làm gì?” “...” Hai chân sở Mặc Phong run rẩy một hồi.
“Vả lại, về chuyện làm ăn, cháu đến hỏi Cố Nam Hách chẳng phải thích hợp hơn sao? Sao lại đến hỏi chú: Chú đâu phải là người làm ăn.”
Sở Mặc không hề ngụy biện. Cậu ta cảm thấy ở trước mặt anh, mình cứ như không mặc quần áo vậy, dù thế nào cũng bị anh nhìn thấu.
“Tiểu Phong, chú hiểu cháu rất rõ, cháu cũng hiểu chú. Đây là giới hạn cuối cùng của chú, chú hi vọng cháu đừng thách thức.”
“...” Sở Mặc Phong căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt. “Chú hi vọng sẽ không có lần sau.” “Chú Hai, cháu không có ý gì khác, chỉ là muốn đến thăm thím Hai một chút. Mẹ cháu nói thím bị thương rất nặng, cho nên cháu...”
“Chẳng phải sau khi cô ấy đi khám lại xong, cháu đã đón cô ấy đến biệt thự Lâm gia sao?” “..” Sở Mặc Phong hoàn toàn không ngờ chuyện nhỏ nhặt này mà Lâm Thiển cũng nói cho anh biết. “Nếu đã qua lại với Lâm Nhất, vậy sao cháu không đến tìm ba vợ tương lai để tham khảo về cách làm ăn đi, dù sao ông ấy cũng có kinh nghiệm hơn chú.”
“Chú Hai à, cháu và Lâm Nhất còn chưa tới mức độ đó đâu.”
“Cháu không cần giải thích với chú. Cháu qua lại với ai chú cũng đều chúc phúc cho cháu. Cháu quen Lâm Nhất thì khi kết hôn cháu sẽ là em rể chú, quan hệ lại càng gần hơn.”
“...” Sở Mặc Phong sầu não sắp phát khóc. Trước kia chú Hai trầm mặc ít nói khiến cậu ta kính sợ. Bây giờ chú Hai lại nói chuyện ngay thẳng, nhưng bản lĩnh chặn họng người khác này quả thật là cao siêu. Chặn họng?Ế, chẳng phải Lâm Thiên giỏi nhất là chặn họng người khác sao? Hóa ra kỹ năng này cũng có thể lây nhiễm.